CHƯƠNG 29
Nếu không phải vì dòng máu chảy trong người cô là của nhà họ Cố thì chỉ sợ là cô không thể tiếp tục gắng gượng được nữa.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi cô…
Con tim cô chẳng khác nào nhà tù sau lưng.
Bao quanh nó cũng là những bức tường cao chót vót.
Đó là nhà tù con tim.
Còn cô chính là tù nhân gánh chịu bản án chung thân trong căn nhà ngục ấy…
Trời chiều ngả về Tây.
Tại căn nhà khang trang của dòng họ Bắc Minh.
Một chiếc xe thể thao màu xám bạc phiên bản giới hạn thuộc hàng cao cấp nhất chậm rãi lái vào cổng lớn nhà họ Bắc Minh.
Đám người làm vừa nhìn thấy chiếc xe đều nhao nhao chạy ra trước nghênh đón.
“Cậu hai đã trở về rồi!”
Bắc Minh Quân người dong dỏng cao bước ra khỏi chiếc xe.
Một chiếc kính râm đặt trên sống mũi cao vút.
Gương mặt góc cạnh, rõ nét lại càng khiến anh trông vẫn lạnh lùng như xưa.
Chiếc áo vest đơn giản nhưng không kém phần sang trọng được cởi nút, để hở lồng ngực, những múi cơ ngực hấp dẫn lấp ló khiến cho không ít cô hầu gái vừa nhìn thấy đã say như điếu đổ, tim đập thình thịch.
Anh giao chìa khóa xe cho người làm.
Rồi sải đôi chân dài thẳng tắp…
Đột nhiên, có một thân hình vừa mập mạp vừa chắc nịch chồm tới, ôm chầm lấy chân anh vừa cào cào vừa ra sức vẫy đuôi vô cùng thân thiết.
“Gâu, gâu, ẳng ẳng.
” Tiếng sủa và tiếng ư ử thoát ra từ lỗ mũi của nó.
Rồi nó há to cái miệng thè ra cái lưỡi màu tím nhạt, thở hổn hển ra chiều hưng phấn lắm.
Bắc Minh Quân khẽ cau mày nhìn xuống.
Một người vô cùng sạch sẽ như anh mỗi lần nhìn thấy con chó mặt xệ ngốc nghếch này đều xuất hiện một ý nghĩ thôi thúc anh đá một cú cho nó chết queo!
“Ai thả con vật ngu xuẩn này ra hả, còn không lôi nó đi cho tôi!”
Người làm đứng bên cạnh lúc này mới sực tỉnh.
Mấy gã đàn ông vội vàng xông tới định kéo cục thịt đang quấn lấy chân cậu hai ra.
Nhưng cục thịt này cứ như keo dán sắt vậy, nó cứ bám lấy cẳng chân của Bắc Minh Quân rồi kêu “Ẳng ẳng” không chịu thả ra.
Trong lúc mọi người đang nhao nhao lôi kéo thì có tiếng trẻ con cất lên…
“Không được ức hiếp Bối Lạp của tôi!”
Đám người làm dừng tay, quay lại, khẽ run: “Cậu Trình Trình?”
Bắc Minh Quân nhìn cậu bé đứng cách đó không xa qua kính râm.
Cậu nhóc mặc một bộ quần áo hàng hiệu màu trắng, trên trán còn vương chút mồ hôi.