“Ừm.
Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể như vậy.
” Hình Uy đồng ý: “Vậy ở đây làm phiền cô Cố!”
“Đừng ngại.
”
Sau khi đợi Hình Uy rời đi, Trình Trình giương mắt nhìn thoáng qua Cố Tịch Dao: “Mẹ, Hình Uy nói tối này nhà họ Bắc Minh có cuộc họp quan trọng, nếu ba trở về, mẹ để con hay là Dương Dương cùng đi?”
Cố Tịch Dao dịu dàng đỡ gương mặt con trai: “Thật ra con đã biết câu trả lời, đúng không?”
“Ừm.
” Ánh mắt Trình Trình có chút ảm đạm, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dương Dương quá nghịch ngợm, con đi thì mẹ sẽ yên tâm hơn…”
“Mẹ biết Trình Trình rất ngoan rất nghe lời, là một đứa bé hiểu chuyện.
” Cố Tịch Dao đưa tay ôm Trình Trình vào lòng: “Mẹ biết con đang lo sợ điều gì, con sợ trở về nhà họ Bắc Minh một lần nữa, sẽ lại giống như lần trước, không trở ra được nữa, đúng không?”
“…” Trình Trình im lặng.
“Đứa nhỏ ngốc.
” Cô cười nhẹ, sờ sờ cái mũi nhỏ của cậu: “Nếu ba con không đưa con trở về, con hãy để chú Hình Uy đưa con qua đây, biết chưa? Mẹ và Dương Dương sẽ ở nhà chờ con!”
Trình Trình dựng ngón tay lên: “Móc tay!”
Khóe môi Cố Tịch Dao cong lên, móc tay vào ngón tay nhỏ nhắn của con trai, Trình Trình thực sự không có cảm giác an toàn, những năm gần đây, Bắc Minh Quân đã mắc nợ cậu rất nhiều: “Móc tay!”
Bắc Minh Quân vẫn còn đang truyền dịch và ngủ, cơn sốt đang dần dần giảm xuống.
Giữa trưa, Cố Tịch Dao làm một bữa cơm thịnh soạn cho hai đứa bé.
Đây là lần đầu tiên ba mẹ con ngồi cùng bàn ăn cơm, khung cảnh khỏi phải nói cũng có thể biết là ấm áp đến mức nào.
Tuy nhiên, tất cả đều phải im lặng diễn ra, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ Bắc Minh Quân vô tình tỉnh lại.
Nhưng ba mẹ con cũng rất hưởng thụ cuộc sống kích thích mạo hiểm như kẻ trộm này.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khi vô cùng vui vẻ.
Cố Tịch Dao ôm hai đứa bé lên giường nghỉ ngơi, lúc này điện thoại vang lên…
Cô nhíu mày, nhìn lướt qua màn hình, là điện thoại của mẹ cô, Vũ Xuân.
Trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô nghe máy: “Alo?”
“Dao Dao…”
Giọng nói của Vũ Xuân vẫn dịu dàng như trước, Cố Tịch Dao lại cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào.
“Mẹ, tìm con có chuyện gì vậy?”
“Dao Dao, con vẫn còn giận mẹ phải không?”
Đầu ngón tay của Cố Tịch Dao có chút cứng ngắc: “Không…” Cô không tức giận, mà là cô thất vọng.
“Không có là được rồi, Dao Dao, mẹ sợ con vẫn còn tức giận, không chịu để ý đến mẹ!” Vũ Xuân thở dài một hơi, sau đó cười nói: “Dương Dương đâu, đứa bé kia gần đây vẫn tốt chứ? Có ngoan hay không? Thành Tích cuộc thi thế nào, có tiến bộ không…”
“Mẹ… ” Cố Tịch Dao trầm giọng ngắt lời Vũ Xuân: “Mọi thứ của Dương Dương đều rất tốt, còn mẹ, ở nhà họ Cố tốt không?”
“Mẹ… Mẹ rất tốt…” Lời nói của Vũ Xuân lập tức vang lên.
Cố Tịch Dao nghe xong liền hiểu, nhưng cô có thể nói gì đây? Ở nhà họ Cố, chỉ cần mẹ con Cố Anh Thư ở đó, cũng đừng mong có ngày sống dễ chịu.
Mà con đường này là do mẹ tự chọn, lần bắt cóc trước kia, mẹ tình nguyện bị quất cho da tróc thịt bong cũng phải giúp tên súc sinh Cố Kiệt Đại kia, cô còn cái gì để nói?