Hận không thể xé xác tên khốn này ra!
Nắm đấm hung hăng rơi xuống ngực anh, nhưng anh chỉ cau mày.
Sau đó, lại nâng cô lên không trung….
Bùm! Trong lúc vùng vẫy cô lại giẫm lên chỗ đau của anh!
Si…anh thầm rít một hơi.
Trong bóng tối, anh ôm cơ thể cô, khập khiễng đi đến giường!
“Ưm….
” Cố Tịch Dao suýt nữa thì kêu thành tiếng! Nhưng lại bị nụ hôn tàn bạo của anh nuốt chửng.
Nhưng trái tim cô lại đập loạn xạ!
Phải làm sao! Phải làm sao! Phải làm sao!
Cô không dám quên hai bảo bối vẫn đang ngủ trên giường!
Mà người đàn ông này lại không chút lo lắng, không quan tâm, bất chấp đè xuống giường!
Ôm cô, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường lớn….
Nghìn cân treo sợi tóc!
Cô Tịch Dao bị dọa đến mức suýt nữa hồn bay phách lạc!
May là, cô chỉ cảm thây chiếc giường dưới người rất bằng phẳng, không hề đè lên đứa bé.
Cô lo lắng, mấy lần muốn há miệng cắn anh, nhưng lại bị anh khéo léo tránh được!
Anh ôm cô, nằm trên tấm đệm mềm mại, êm ái…
Cố Tịch Dao đang khóc thét trong lòng!
Trong lúc sột soạt, cô nghe thấy tiếng anh xé đồ ngủ của mình.
“Ưm….
” Cô chống cự, ngón tay khua khua.
“Shhh….
” Cào rách da anh.
“Cút….
” Cô vũng vẫy dữ dội.
“Hừ….
” Dường như anh đang phải chịu đựng một loại đau đớn nào đó.
Đàn ông và phụ nữ, vốn là một cuộc chiến không công bằng.
Cho dù cô có chống cự như thế nào, cuối cùng anh vẫn có năng lực bẩm sinh để khống chế cô!
Ngay khi Bắc Minh Quân sắp thành công….
.
Đột nhiên….
Một tiếng tách vang lên!
Căn phòng sáng trưng!
Ánh đèn sáng trắng chiếu sáng căn phòng ngủ tối đen lúc nãy.
Cố Tịch Dao kinh ngạc đến mức tim gần như ngừng đập!
“Chị, tại sao điểu nhân ba ba lại đè lên chị?” Giọng nói nhẹ nhàng, êm ái, ngây thơ trẻ con của Dương Dương cất lên.
Cả người cô run rẩy.
Liếc sang ngang chỉ thấy con trai đang nằm bò trên đầu giường, hai tay chống lên má, đôi mắt to tròn và ngây thơ, tò mò nhìn cô và Bắc Minh Quân!
Bắc Minh Quân rất không vui khi bị người khác làm gián đoạn, anh buông đôi môi Cố Tịch Dao ra, ngẩng đầu lên nhìn con trai mình.