Nhưng đến cùng anh vẫn không nói ra, khóe miệng nở một nụ cười tà ác, con ngươi sâu thẳm dưới hơi nước phát ra ánh sáng nóng bỏng…
Giọng nói êm dịu khàn khàn: “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng mà cô cũng phải đồng ý với tôi— sau này, đồ tôi tặng, không được trả lại, cũng không được nói hai chữ thiếu nợ.
”
Âm thanh bá đạo rơi xuống, môi của anh lần nữa đánh chiếm cô…
‘Oanh’ một tiếng, Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, khói lửa nhanh chóng bốc lên, trong đầu nở ra rất nhiều pháo hoa tuyệt đẹp.
Anh là đang ghi thù chuyện cô trả lại sợi dây chuyền thép cao cấp kia sao? Là để ý đến lời nói quyết tuyệt của cô rằng hai người không còn thiếu nợ nhau, sau này cả đời cũng không qua lại nữa sao?
Sao anh phải để ý đến những thứ này?
Cô không dám hỏi, thậm chí cũng không dám nghĩ nhiều.
Sợ mình không kìm lòng được hãm sâu vào trong đầm lầy đó, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không hề báo trước, chạm đến đôi môi lạnh băng của anh, bị anh nuốt hết…
Trong phòng tắm ánh lên tình cảm ngà ngà say, chiếu lên da thịt quấn quít của anh và cô, làm nổi lên bóng của dục vọng.
Mỗi động tác của anh đều rất nhẹ nhàng, có lẽ là tối nay cô khóc làm anh sợ hãi.
Cô biết mình nên đẩy anh ra, lúc anh đụng vào bộ phận thẹn thùng của cô, cô phát hiện mình không kháng cự được…
Lâu sau, cô mới tìm được âm thanh nghẹn ngào nức nở của mình, giống như là muốn xác nhận lần nữa: “… Bắc Minh Quân, đến cùng là anh cần cái gì…”
Thấp thỏm, trong bóng nước ảo ảnh chờ đợi đáp án của anh.
“Cô!” Thái dương của anh toát ra một lớp mồ hôi ẩn nhẫn.
“Phụ nữ.
” Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng anh cũng cho cô một đáp án tự nhận là rất vừa ý: “Em là người phụ nữ của tôi.
”
Cố Tịch Dao khẽ giật mình.
Trái tim đột nhiên đập hụt mấy nhịp.
Không ngờ đáp án của anh, lại là người phụ nữ của anh.
Chợt nhớ đến một câu chuyện cười.
Trong truyện cười có một nam một nữ, người nam không đẹp trai, người nữ cũng không xinh gái.
Hai người yêu nhau, người nam nói chỉ cần không nhìn gương mặt của bạn gái mình, anh ta sẽ rất yêu cô ta.
Có một ngày, hai người nằm trên giường, người nữ nằm bên cạnh người nam, hỏi: “Em là gì của anh?” Người đàn ông đang mất hồn, gào lên một tiếng: “Bà xã!”
Ba tháng sau, người nam và người nữ chia tay, người nam lại bắt đầu một đoạn tình cảm mới, cũng ở bên cạnh một người nữ khác, cũng gào lên “Bà xã!”
Cố Tịch Dao từng vì vậy mà cười, cười đến chảy nước mắt.
Chân thật làm bật lên tâm tình của đại bộ phận đàn ông như vậy, đàn ông thật sự là điển hình của động vật nửa thân dưới.
Mà hoàn cảnh này, không khác gì với truyện cười.
Chỉ khác là, Bắc Minh Quân cho dù không nhìn mặt cô cũng sẽ không yêu cô.
Mà lúc anh say đắm làm yêu với cô, hai chữ anh nói, không phải là bà xã, mà là phụ nữ.
.