CHƯƠNG 44
Ông ta không nhịn được cong khóe môi cười.
Trên gương mặt thoạt nhìn có vẻ nho nhã lịch sự là tràn ngập những âm mưu tính toán.
“Cố Tịch Dao, không phải cô hận tôi đến nỗi ngay cả một ly trà cũng không dám uống đấy chứ?”
“Thế nào? Tổng giám đốc Lý cho rằng sau khi tôi đã uống ly sâm banh bỏ thêm thuốc vào thì tôi còn có thể uống được bất kỳ thức uống nào của ông đưa tới nữa sao?”
Cố Tịch Dao mỉm cười mỉa mai.
Nhìn gương mặt khí chất thư sinh kia của Lý Đỉnh Thịnh, lập tức Cố Tịch Dao cảm thấy bản thân cực kỳ ngu xuẩn, tại sao lúc đó cô nhìn không ra ông ta vốn là sói đội lốt người chứ?
“Ha ha ha, Cố Tịch Dao chúng ta đừng lòng vòng quanh co nữa, có gì cứ nói thẳng ra đi!”
Lý Đỉnh Thịnh cũng không muốn quanh co nữa.
Bốp!
Một tập hồ sơ thật dầy bị vứt ngay trước mặt Cố Tịch Dao.
“Trong này là tài liệu nghiệp vụ của tập đoàn Bắc Minh thị, cô đem về học thuộc đi.”
Cố Tịch Dao nhìn lướt qua xấp hồ sơ dày cộm kia chau mày: “Ông có ý gì?”
“Không có ý gì.
Chỉ là vì ‘được’ cô Cố liên lụy nên tổng giám đốc Bắc Minh đã hủy bỏ quyền đấu thầu của Đỉnh Thịnh chúng ta.
Vì thế tôi phải nghĩ cách chữa cháy mà thôi.”
Cố Tịch Dao cười gằn.
Rõ ràng người bị hại là cô mà ông ta lại nói ông ta là người bị hại.
Cuối cùng cô đã hiểu trên đời này kẻ vô liêm sỉ còn lâu mới có giới hạn.
Lý Đỉnh Thịnh thờ ơ nhún vai: “Coi như cô gặp may, tôi mới tìm người bắt được quan hệ rồi.
Cũng may tôi có mấy bậc bề trên cũng có mấy phần mặt mũi trước mặt ông Bắc Minh.
Ông Bắc Minh nói, chỉ cần cô đồng ý giúp ông ấy làm một chuyện ông ấy sẽ có cách thuyết phục Bắc Minh khôi phục lại danh sách tham gia cạnh tranh của Đỉnh Thịnh.”
Cố Tịch Dao căng thẳng.
Cô theo bản năng nhăn mày: “Ông Bắc Minh cũng biết tôi sao?”
“Ha ha ha! Trên bữa tiệc tối lần đó, tổng giám đốc Bắc Minh dưới ánh mắt của mọi người tự tay cởi áo khoác làm anh hùng cứu mỹ nhân cho cô thế mà ngay buổi tối đó lại đá cô xuống giường.
Cô cho rằng những chuyện này không truyền được tới tai ông Bắc Minh sao?”
Sắc mặt Cố Tịch Dao lúc trắng lúc xanh.
Nhưng có ai biết ngày đó sở dĩ Bắc Minh Quân muốn làm “Anh hùng cứu mỹ nhân”, là vì anh ta muốn làm muốn nhục lại cô.
Mà người phụ nữ bị đá xuống giường là cô đây sợ rằng đã trở thành trò cười lớn rồi.
Cô hít sâu một hơi cố ép bản thân bình tĩnh.
“Vậy thì ông Bắc Minh muốn tôi làm gì?”
“Việc này cô phải tự đi hỏi ông ấy.”
Trong phòng bao của quán cà phê Dious.
Không khí trầm mặc đến mức kỳ lạ.
Ông Bắc Minh Chính tuy đã ngoài sáu mươi, tóc đã hoa râm nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp ngồi trên ghế sô pha màu đen.
Dưới gương mặt đầy nếp nhăn vẫn có thể nhìn thấy được những đường nét cực kỳ tuấn tú khi còn trẻ.