Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 474
Ánh mắt của Bắc Minh Quân vẫn lạnh lẽo, sâu thẳm trước sau như một.
Chiếc Hummer màu đen, uy nghiêm lại khiêm tốn lái thẳng đến đồn cảnh sát Thành Bắc của thành phố A.
Bởi vì nhà họ Bắc Minh có mạng lưới giao thiệp khổng lồ trong giới quân sự và chính trị, trước khi bọn họ đến đó đã bảo các phòng ban có liên quan gọi điện thoại báo trước một tiếng, cho nên lúc Bắc Minh Quân ra vào đồn cảnh không gặp trở ngại gì.
Hình Uy đi theo bên cạnh ông chủ, hùng hổ, ngạo nghẽ đi thẳng vào văn phòng làm việc của Lương Hữu đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Lương Hữu cúp điện thoại, vừa nãy giám đốc cảnh sát đã cố ý dặn dò nhất định phải nghiêm túc xử lý vụ án của Lý Lục Bình.


Anh ta ngước mắt nhìn người đàn ông lạng lùng vừa bước vào nói: “Chắc hẳn vị này chính là ngài Bắc Minh Quân cậu hai của nhà họ Bắc Minh rồi.”
Bằng không ai có khả năng khiến đích thân giám đốc công an thành phố gọi điện thoại đến như vậy chứ?
Bắc Minh Quân vẫn luôn thờ ơ, anh ngồi xuống chiếc ghế da trước bàn làm việc của Lương Hữu, không nói một lời, nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Hình Uy đứng bên cạnh gật đầu, lịch sự nói: “Nếu đội trưởng Lương biết ông chủ của tôi, chắc hẳn cũng đoán được mục đích chúng tôi đến đây lần này.

Vậy tôi cũng không ngại đi thẳng vào vấn đề, nghe nói người đích thân bắt cô Cố Tịch Dao chính là đội trưởng Lương?”
Lương Hữu gật đầu, khẽ cười nói: “Không sai, quả thật Cố Tịch Dao chính là do tôi bắt về.” Anh ta thầm nghĩ Cố Tịch Dao, nghi phạm của vụ án này đúng là có một hậu thuẫn quá mạnh.

Sau đó anh ta nói tiếp: “Thông qua điều tra của cảnh sát chúng tôi và những chứng cứ mà chúng tôi thu thập được cộng với lời buộc tội của nhân chứng, chúng tôi có lý do tin rằng Cố Tịch Dao là kẻ bị tình nghi giết Lý Lục Bình, nếu ngài Bắc Minh đặc biệt đến đây là để nộp bảo lãnh cho Cố Tịch Dao thì thật sự xin lỗi.


“Không phải nộp bảo lãnh! Là muốn anh thả người!” Bắc Minh Quân lạnh lùng cắt ngang lời Trương Hữu.
“Thả người?” Lương Hữu cất cao giọng.


“Đây là một vụ án hình sự nghiêm trọng.

Ngay cả việc bảo lãnh còn phải chờ xem có được thông qua hay không chứ đừng nói chi đến việc thả người! Tôi biết ngài Bắc Minh rất có năng lực nhưng giết người thì phải chịu tội, mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật.”
“Giết người?” Bắc Minh Quân hừ một tiếng: “Chứng cớ đâu?”
“Dấu tay trên con dao giết người và các nhân chứng tại hiện trường vụ án là bằng chứng hùng hồn nhất!” Lương Hữu trợn to mắt, có vẻ chính trực.
Bắc Minh Quân nhếch khóe miệng, giống như đang nghe một câu chuyện cười, giơ tay ra hiệu cho Hình Uy đem tư liệu trình ra.
Lương Hữu lúc này mới thấy rõ ràng tư liệu mà Hình Uy lấy ra: Đó là tập hồ sơ do cảnh sát lập cho Cố Tịch Dao, cùng một số báo cáo chứng cứ do cảnh sát thu thập, anh ta hơi sửng sốt: “Sao anh lại có cái này?”
Đây là những tài liệu mật của cảnh sát.
Chuyện này anh không cần biết.


“Bắc Minh bĩu môi, đốt ngón tay mảnh khảnh đập lên mặt bàn, lạnh lùng nói:” Vào đêm xảy ra vụ án, tôi tin tất cả người dân thành phố A sẽ nhớ rõ trận mưa lớn càn quét thành phố A đêm đó, giả thiết là đúng như những chứng cứ mà canh sát các anh thu thập, Theo báo cáo, con dao giết người chỉ được tìm thấy trong bãi cỏ gần đại lộ Hoàng Bộ Đôn vào buổi sáng, sau một đêm mưa lớn, dấu tay lẽ ra đã bị rửa sạch, làm sao có thể tìm thấy dấu vân tay rõ ràng như vậy? Huống hồ xác chết được tìm thấy ở lưu vực kênh đào bảo vệ thành phố.

Đội Trưởng Lương không ngạc nhiên khi tên sát nhân có khả năng vứt xác xuống sông nhưng lại không vứt luôn con dao xuống sông mà lại vứt vào bụi cỏ nơi cảnh sát dễ dàng tìm thấy sao?
Rõ ràng, đây là một con dao giết người mà ai đó đã vứt bỏ sau khi cơn mưa tạnh.

Ngay cả khi dấu tay của cô ấy có để lại trên con dao hung khí đi nữa thì cũng không loại trừ khả năng ai đó đã hãm hại cô ấy với ý đồ vu oan giá họa.”
Lương Hữu sửng sốt một chút, vội vàng lấy báo cáo ra cẩn thận xem lại một lượt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận