Giọng nói không lớn không nhỏ đó lọt vào tai Cố Tịch Dao.
Ngón tay cô chợt run lên.
Đó là Dương Dương mà!
Khi cô nhìn rõ cậu bé quần áo sạch sẽ nằm trong lòng người giúp việc kia, lại thêm cách ăn nói của Dương Dương nữa, cô đã đoán ra ngay Dương Dương đang giả làm Trình Trình.
Nhưng…
Trình Trình đang ở đâu chứ?
Cô nhấc chân toan bước tới nhưng rồi lại ngừng lại…
Thứ nhất là hiện Khởi Hiên đang đứng cạnh cô, cô không dám thể hiện cảm xúc quá rõ.
Thứ hai là cô sợ cái tính thiếu kiên nhẫn của Dương Dương, ngộ nhỡ trông thấy cô cậu lại làm lộ mọi chuyện thì sao.
Ngay lúc Khởi Hiên trông thấy Dương Dương thì đôi mắt anh mới thoáng dịu đi: “Đó là Trình Trình, là con của chú hai.
”
“Ừm…” Cố Tịch Dao cố hết sức tỏ ra thật bình thản, cô bất giác di chuyển ra phía sau Khởi Hiên, hi vọng Dương Dương đừng trông thấy cô quá nhanh.
Ngay sau đó lại có một bóng dáng nho nhỏ bước xuống xe.
Cố Tịch Dao vốn tưởng đó là Trình Trình, không ngờ người bước xuống là một cô bé đeo balo, mặc chiếc váy dài tới đầu gối.
Bé thắt rất nhiều bím tóc, trông giống các cô bé Châu Phi vậy, nhìn rất đáng yêu.
Cô chỉ trông thấy bóng lưng của cô bé thôi, con bé là ai vậy chứ?
Khoan đã!
Cố Tịch Dao bỗng cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc.
Trời ạ!
Cô chớp mắt đã hiểu ra…
Vậy đây chính là cách để Trình Trình có thể đưa Dương Dương về nhà họ Bắc Minh mà lại yên ổn không ai phát hiện sao?
Trình Trình mệt mỏi từ trên xe bước xuống, năm năm sống trên đời đây là lần đầu cậu chơi tới nỗi kiệt sức như vậy! Chơi đến nỗi chân cậu mềm nhũn ra, đã vậy còn phải bình tĩnh bước xuống xe, vờ vịt làm một cô bé da đen ngoan ngoãn, không thể ỷ vào người giúp việc.
Nhìn lại những kí ức trước khi ra nước ngoài, thật đúng là khổ không nói nổi mà!
Trình Trình khinh khỉnh liếc nhìn Dương Dương đang tựa vào trong lòng người giúp việc, nhìn cái kiểu dựa của tên kia kìa, bộ không có xương sao?
“A a a, hôm nay đúng là vui quá, nhưng mà mệt xỉu luôn….
” Dương Dương vừa nở nụ cười đầy thõa mãn vừa nhìn Trình Trình đang run rẩy bược xuống xe với dáng đi xiêu vẹo: “Ừm… Ai tới bế bé đen đi kìa, chân của bé đen run cả lên rồi…”
Trình Trình vừa nghe vậy thì bỗng giật nảy mình.
Thàng nhóc này mệt quá nên đầu óc tê liệt theo sao? Dám kêu người bế cậu? Bây giờ cậu đang giả làm bé gái châu Phi, lòi ra một con chim bé không nói làm gì, nhưng màu đen trên da cậu sẽ lem ra đó có biết không!
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, bộ muốn chết hả?
Cũng may là bộ dạng đen thui lúc này của Trình Trình cũng làm người giúp việc hơi do dự, bọn họ nhìn tới nhìn lui, nhưng lại chẳng có ai chịu đưa tay bế Trình Trình lên cả.
.