Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 499
Mặc dù ông cụ Bắc Minh chỉ biết phùng mang trợn mắt nhìn Bắc Minh Quân, nhưng khi nghe thấy hai bên cha mẹ của Khởi Hiên và Đại Nhi đồng ý, ông lại không tiện nói gì nữa.

Ông chỉ nhìn Thị trưởng Bùi một chút, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ông Bùi à, xin lỗi ông…”
Sau đó ông cụ nhìn Khởi Hiên với vẻ mặt như tro tàn: “Cháu à, ông nội có lời muốn nói, những năm qua ông nội khiến cháu phải uất ức rồi…”
Thế là chuyện thông gia của hai nhà Bắc Minh và Bùi được quyết định như vậy.

Một bữa cơm vui vẻ lại như trở thành tang sự, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.

Chỉ có một mình Bắc Minh Quân, vui vẻ, sung sướng tràn trề…
Trên lầu, trong phòng của Trình Trình.

“Đói bụng quá, đói bụng quá, đói bụng á đi…”
Dương Dương nằm nhoài trên giường, ôm bụng mệt mỏi lăn qua lăn lại, miệng thì than đói như Đường Tăng niệm kim.

Trình Trình cởi lớp ngụy trang nặng nề xuống, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu bé cũng ngồi bên mép giường, yên lặng đọc sách.

Chỉ là tiếng rên như muỗi của Dương Dương làm tai cậu bé ong ong, khiến người ta khó mà chịu nổi.

Cậu liếc nhìn Dương Dương một chút: “Đói bụng thì đi tìm Bối Lạp mà chơi, đừng rên rỉ ở đây nữa, anh cũng đói…”
“Hư! Hây ya!” Dương Dương trở mình xuống giường, cậu nhóc bò dậy, đôi mắt sáng bừng: “Sao em lại quên mất Trái Banh nhỉ! Em đi tìm nó đây!”
Trình Trình còn không buồn nhìn Dương Dương một cái, cậu cau mày, đọc sách: “Đừng chạy lung tung ra ngoài, nhân tiện mang Bối Lạp tới, anh phải huấn luyện cho nó làm sao để chui vào túi hành lý mới được.


“Ôi? Bắc MinhTrình Trình anh muốn đưa Bối Lạp ra nước ngoài à?” Dương Dương vừa nghe đã sáng bừng hai mắt: “Anh có thể đóng gói em vào túi mang đi không? Em nhớ tôm hùm châu Úc lắm…”
Trình Trình đảo mắt, lạnh nhạt gật đầu: “Được.

Đợi ngày em biến thành chó nhé.


“Hứ! Bắc Minh Tư Trình, anh chửi em là chó cũng tức là anh tự chửi mình đấy!” Dương Dương chu miệng, trèo xuống giường, ngâm nga không thành điệu một bài hát đã lỗi thời nhiều năm của Vương Lực Hoành: “Yêu anh cũng chính là yêu chính mình, oh oh, yeah yeah… Chửi em cũng chính là tự chửi anh, oh oh, yeah yeah…”
Sau đó, cậu bước đến bên cửa, kéo cánh cửa ra, thân hình bé nhỏ luồn qua chuồn đi mất…
Phòng khách nhà Bắc Minh.

Sau bữa cơm kéo dài trong lo lắng, chủ tịch Bùi tức giận đưa Bùi Huyền Kim hai mắt đỏ hoe rời khỏi nhà họ Bắc Minh.

Vợ chồng Bắc Minh Triều Lâm lại mặt mày hớn hở.

Trước khi chia tay, Khởi Hiên đứng trước sân, đưa mắt nhìn theo Cố Tịch Dao.

Nỗi buồn hiện rõ trong ánh mắt anh, còn sâu đậm hơn cả năm ấy!
“Tạm biệt, Tịch Dao…”
Anh nhẹ nhàng nói, vẫn cứ dịu dàng như ngày xưa.

Cuối cùng Cố Tịch Dao cũng hiểu ra, Khởi Hiên có cha mẹ như thế, chắc chắn sẽ rất đau lòng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui