Chương 502
Dương Dương dường như đã tiếp nhận được chỉ thị của mẹ, khó khăn lắm mới ngoan ngoãn gật đầu, quay lại nhìn Bắc Minh Quân, bất đắc dĩ bĩu môi ấp úng nói: “Con xin lỗi.
”
Bắc Minh Quân nhướng mày, ánh mắt nhìn Cố Tịch Dao có chút khó tin, cô lại có thể năm lần bảy lượt khiến con trai anh trở nên ngoan ngoãn nghe lời! Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, chỉ có ấn đường đã thả lỏng ra, lúc này anh mới gật gật đầu.
Trong đầu Cố Tịch Dao bắt đầu tính toán, Dương Dương đã ôm đầy vòng tay rồi, vậy còn Trình Trình thì sao? Nhớ đến tin nhắn của Trình Trình, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Cô lập tức quay lại cười với Bắc Minh Quân: “Phải rồi, tôi có thể mượn cục cưng nhà anh đêm nay không?”
“Ngủ với nó sao?” Bắc Minh Thần vô thức nhíu mày, không vui: “Muốn ngủ thì cũng phải ngủ với tôi.
”
Nét mặt Cố Tịch Dao hơi cứng đờ, cái tên này trước mặt trẻ con cũng phải giả vờ không đứng đắn như vậy sao: “Đừng bày trò nữa.
”
“Vậy con nằm ở giữa là được!” Dương Dương ngây thơ đáng yêu tự cho mình là thông minh liền nói một câu.
“Không được!”
“Đừng!”
Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao đồng thanh từ chối.
Chỉ có điều, người Bắc Minh Quân từ chối là thằng bé.
Người Cố Tịch Dao từ chối lại là người đàn ông kia.
“Bắc Minh Quân, không phải Trình Trình sắp phải ra nước ngoài rồi sao? Dù sao tôi cũng rất thích đứa trẻ này, không bằng anh để tôi ở với nó đi.
” Cố Tịch Dao dựa vào lý lẽ để tranh luận, sau đó sụt sịt mũi ra vẻ đáng thương: “Huống hố, bây giờ tôi đã mồ côi rồi, anh không thể coi như đang thương xót tôi sao?”
Ánh mắt u ám của anh nhìn sâu vào đôi đồng tử trong veo của cô, anh nhớ lại cô đã khóc như thế nào dưới cơn mưa đêm hôm ấy, nhớ lại ánh mắt đau buồn cô đơn của cô khi bước ra khỏi trại tạm giam, trái tim anh bất giác tan chảy, gật gật đầu như bị ma xui quỷ khiến…
Dương Dương lập tức hoan hô: “Oh yeah! Tuyệt quá! Chị cùng đi ngủ với em đi!”
Thế là, với sự cho phép của Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao bế Dương Dương, ngang nhiên thoải mái bước vào phòng của Trình Trình trên tầng hai.
Nhưng khi phát hiện không thấy bóng dáng của Trình Trình, cô liền đặt Dương Dương xuống.
Đứa trẻ này liền chạy khắp phòng như chú khỉ con, hào hứng gào lên: “Bắc Minh Tư Trình, này, anh trốn đi đâu thế? Mẹ đến rồi đây này!”
Đột nhiên có một chuyển động nhỏ phía sau tấm rèm cửa sổ dài chạm đất.
Dương Dương vội vàng chạy đến, đưa tay kéo rèm, khi nó nhìn thấy dáng vẻ tức cười của Trình Trình với bộ tóc giả nằm loạn trên đầu, chiếc váy dài còn đang bị giẫm dưới đất chưa kịp mặc lên: “Bắc Minh Tư Trình, trông anh buồn cười quá, hahaha…”
Lúc Trình Trình nhìn thấy mẹ, thân hình nhỏ bé không nhịn được mà run lên, viền mắt đỏ hoe.
“Cục cưng à…” Cố Tịch Dao ngạc nhiên gọi một tiếng, vội vã bước đến, không cần Trình Trình nói gì mà lập tức ôm lấy thằng bé.
“…” Một tiếng thút thít nho nhỏ, Trình Trình rơm rớm nước mắt.
“Ái chà, Bắc Minh Tư Trình, thì ra anh cũng có nước mắt à…” Dương Dương ngẩng đầu, nhếch mép cười ngốc nghệch, nhìn chằm chằm vào Trình Trình như vừa phát hiện ra lục địa mới vậy.
Trình Trình trừng Dương Dương một cái rồi vùi đầu vào trong vòng tay mẹ, nghẹn ngào gọi: “Mẹ ơi…”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Cố Tịch Dao như vỡ tan.
Đôi mắt cô cũng đỏ hoe.