Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 530
Không ngờ Vân Chi Lâm còn chưa hỏi xong, đã bị Dương Dương bay tới đánh thẳng một quyền trúng điểm yếu dưới bụng.

Vân Chi Lâm hét lên một tiếng thê thảm, gần như rung chuyển toàn bộ bầu trời Australia.

Cố Tịch Dao nghe thấy cũng không đành lòng.

“Cố Dương Dương, thằng nhóc thối nhà cháu, cháu có biết không thể đánh phía dưới hông của đàn ông không?” Vân Chi Lâm gầm thét.

Dương Dương thu hồi nắm đấm, sững sờ nhìn Vân Chi Lâm ngồi xổm trên mặt đất lấy tay che lấy đũng quần thống khổ, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chà, rốt cuộc cháu đã biết tại sao ông cụ béo râu ria nói: Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh đàn ông phải đánh chỗ ‘chim”… ha ha, mẹ, con thành công rồi, con thành công rồi, con là tuyệt thế cao thủ la la la…”
Vân Chi Lâm trợn trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý điên dại của Dương Dương, mẹ nó, cái này mà cũng được gọi là cao thủ tuyệt thế sao, anh suýt thì mất mạng rồi…

Vân Chi Lâm suýt chút nữa bị chiêu đánh “chim” này của làm cho đoạn tử tuyệt tôn.

Đến tận lúc ăn cơm tối, trong miệng anh còn lẩm bẩm: “Cố Dương Dương tên nhóc thối nhà cháu, cháu thật muốn có bản lĩnh tuyệt thế cao thủ sao, vậy hãy đối phó với ba người chim của cháu đi, đừng giáng họa cho chú, tốt xấu gì chú vẫn chưa cưới vợ sinh con… Còn muốn kết hôn với mẹ cháu và sinh thêm con thứ tư thứ năm…”
“Vân Chi Lâm!” Cố Tịch Dao dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào bát Vân Chi Lâm: “Có cơm còn ăn chưa đủ no sao, đừng nói lung tung trước mặt trẻ con.


Dương Dương khóe miệng dính hạt cơm, vẻ mặt buồn rầu liếc đũng quần Vân Chi Lâm, nói: “Ba Chi Lâm cũng muốn sinh con với mẹ sao? Con không muốn, ngộ nhỡ sinh ra không có chim thì làm sao đây?” o(︶︿︶)o
“Thằng nhóc thối, đừng tưởng rằng cháu luyện một bộ quyền mèo cào là có thể diễu võ giương oai nhé, cháu hãy xem Trình Trình ấy, bây giờ nó ở Australia, không biết nó uy phong cỡ nào đâu…” Vân Chi Lâm khẽ nói.

Cố Tịch Dao hồi hộp: “Trình Trình thế nào rồi?”
Vân Chi Lâm mỉm cười đáp: “Trình Trình dành được giải thưởng lớn hội họa thiếu nhi quốc tế LuoDisi, ngày mai sẽ phải tham gia lễ trao giải ở Sydney, đây chính là giải thưởng cao nhất của hội họa thiếu nhi đấy, Trình Trình thật quá oách đi…”
Dương Dương vẻ mặt lạnh nhạt hừ hừ: “Thôi đi, Bắc Minh Tư Trình có tài giỏi nữa cũng chẳng qua là hạng B mà thôi, con mới thật sự đứa trẻ ưu tú nhất.



“Xì ——” Vân Chi Lâm liếc nhìn Dương Dương, nhe răng chế giễu.

Lúc này, Cố Tịch Dao mừng rỡ đến mức không thể diễn tả bằng lời: “Trời… sao anh không sớm nói cho tôi biết chứ”
Vân Chi Lâm u oán móp méo miệng: “Tôi làm vậy không phải vì muốn cho hai người một điều ngạc nhiên vui mừng sao? Nào ngờ hai mẹ con em một người nói năng lạnh nhạt, một người lấy tôi ra làm đống cát, thật quá đau lòng đi mà…”
“Xin lỗi anh… phiền anh hãy kể cho tôi thêm về Trình Trình làm sao đoạt giải, còn nữa, lễ trao giải ngày mai … có truyền hình trực tiếp không? Tôi rất muốn xem… ông trời ơi, tôi thật không dám tin con trai tôi lại ưu tú như vậy…” Cố Tịch Dao vừa nói, hốc mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

“Ngừng ngừng ngừng!” Vân Chi Lâm cười lắc đầu: “Dao Dao, em đang có thai, trước tiên hãy kìm chế cảm xúc của em đã, hửm?”
“Vâng…” Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.

Cô đã hai tháng không gặp Trình Trình rồi, ngày nào cô cũng rất nhớ thằng bé, nghĩ nó có thể đau khổ đến mức ăn không ngon hay không? Nghĩ nó có thể ban đêm trốn ở trong chăn khóc thầm hay không? Nghĩ có phải sau này lớn lên nó sẽ càng ngày càng lạnh lùng đến mức không có cảm xúc hay không?
Trời ạ, chỉ mới nghĩ đến những điều này, lòng cô đã đau thắt lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận