Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Vân Chi Lâm tiếp tục nói: “Thật ra, đây cũng mục đích chuyện đi này của tôi hôm nay.

Trình Trình lén tìm Lạc Kiều liên hệ với tôi, hi vọng tôi tự mình tới đón hai mẹ con em, long trọng mời em và Dương Dương đi Sydney tham gia lễ trao giải của nó…”
“Hả—— ”
“Ồ —— ”
Hai mẹ con đồng thanh.

Cố Tịch Dao ngoài kinh hỉ còn cảm thấy hơi lo lắng.

Dương Dương thì mừng rỡ.

“Chà! Nói như vậy chúng ta có thể đi Sydney rồi phải không? Quá tuyệt vời, cuối cùng có thể không cần ở nơi nông thôn hẻo lánh này nữa…” Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân.

Nhưng Cố Tịch Dao lo lắng: “Tôi và Dương Dương đi có thích hợp không? Dù sao nó giành được giải thưởng quan trọng như vậy, ngộ nhỡ bị người nhà nó gặp phải thì làm thế nào?”
“Em không cần lo lắng chuyện đó.

” Vân Chi Lâm vỗ ngực cam đoan: “Trình Trình nói nó căn bản không hề nói với người nhà về giải thưởng này của nó.

Nó nói chỉ muốn chia sẻ vinh quang này với hai mẹ con em mà thôi.


“Trình Trình nó…” Cố Tịch Dao không biết có phải do mình mang thai nên mới mau nước mắt như vậy hay không, chỉ cần vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn u buồn của Trình Trình cô lại không kìm được đau lòng thay con trai.

Vân Chi Lâm thở dài, dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt cho Cố Tịch Dao: “Nhìn em xem, Trình Trình dành được giải thưởng lớn, là mẹ em phải cười mới đúng chứ, khóc bù lu bù loa như cái gì vậy, thực sự là… Huống hồ, em yên tâm, có tôi hộ tống em, em và Dương Dương không phải lo lắng gì cả cứ vui vẻ chia sẻ vinh quang với Trình Trình đi.


“Hu hu… Vân Chi Lâm…” Cố Tịch Dao cảm kích nghẹn ngào, “Cám ơn anh…”
Vân Chi Lâm bất đắc dĩ liếc mắt: “Lại vậy nữa rồi, tôi xin em, nếu em thật muốn cám ơn tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi…”
Nào ngờ, Cố Tịch Dao giơ nắm đấm lên đập mạnh một cái vào ngực Vân Chi Lâm: “Vân Chi Lâm, anh còn dám có ý đồ với cả người phụ nữ có thai sao, anh có phải đàn ông hay không?”
“Hự…” Vân Chi Lâm kêu lên…
Dương Dương bên cạnh cười sặc sụa, thỉnh thoảng còn liếc xéo: “Đáng đời ba Chi Lâm…”
Bên kia Châu Đại Dương, thành phố A phồn hoa.

Những vì sao lấp lánh điểm xuyết màn đêm mênh mông.

Một dáng vẻ cao lớn thất thểu rời khỏi quán bar của Bạch Điệp Quý.

Ngay sau đó, một người phụ nữ vội vàng đi theo ra ngoài: “Thiệu…”
Tô Ánh Uyển lo lắng gọi, đuổi theo…
Bạch Điệp Quý đi theo sau Tô Ánh Uyển.

Bước chân Bắc Minh Quân hơi loạng choạng, lại một lần nữa anh uống uống say, suýt nữa thì đi lạc đường…
“Thiệu! Cẩn thận… Bên này!” Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như cũ, vội vàng kéo cánh tay Bắc Minh Quân lại, cẩn thận đỡ lấy cơ thể cao lớn của anh.

Nhưng không ngờ lại bị Bắc Minh Quân dùng sức hất ra: “Cút đi”
Tô Ánh Uyển bị anh hất lui về phía sau mấy bước, sút nữa té ngã.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui