Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 539
Cũng vì tính lịch sử và uy quyền của Bilodes mà nó trở thành giải thưởng tiêu chuẩn hạng nặng về Hội họa Nhi Đồng Quốc tế mà không giải thưởng nào thay thế được.

Lễ trao giải năm nay được tổ chức trong nhà hát lớn sang trọng nhất Sydney.

Thảm đỏ sang trọng trải dài đến quảng trường bên ngoài nhà hát, hai bên đã có rất nhiều truyền thông và phóng viên chờ đợi từ lâu.

Điểm khác với buổi lễ trao giải khác là, phần lớn người tới đây đều là ba mẹ dẫn con tới tham gia, mà người được mời tới đây tham dự lễ trao giải này đều có địa vị vô cùng quan trọng trong giới hội họa.

Trong đó có không ít họa sĩ nhỏ nổi tiếng từ bé, họa sĩ có tên tuổi, nhà phê bình lão thành, nhà giám định, vân vân, và mấy nhân vật nổi tiếng trong giới xuất bản tranh ảnh.

Thành phố rực rỡ này cũng vì các tác phẩm hội họa nhi đồng tuyệt đẹp, đến từ khắp nơi trên thế giới, mà trở thành muôn màu muôn vẻ, tràn ngập sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ.

Mà năm nay, nghe nói người giành được giải thưởng lớn là một cậu bé hơn năm tuổi, đến từ một quốc gia ở châu Á, điều này càng làm mọi người ngạc nhiên tò mò hơn.

Cố Tịch Dao nắm bàn tay nhỏ của Dương Dương, đứng trước quảng trường bên ngoài nhà hát, không khỏi líu lưỡi khi thấy cảnh tượng hoành tráng to lớn này.

Vân Chi Lâm mặc bộ đồ vest chỉnh tề, nắm lấy bàn tay còn lại của Dương Dương.

“Woa, mẹ ơi, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ nha, tốt quá, căng thẳng quá đi mất!” Hôm nay Dương Dương ăn mặc rất gọn gàng, một bộ đồ trắng đơn giản, càng tôn lên hình tượng yuppie nhỏ của cậu bé.

Nhưng trong mắt Vân Chi Lâm, lưu manh vẫn là lưu manh, cho dù cậu bé lịch sự đến đâu thì cậu bé vẫn là lưu manh, thế là anh nhéo tai nhỏ của Dương Dương: “Nhóc con, lau nước miếng của con đi! Con lớn lên ở Mỹ mà chưa từng nhìn thấy gái Tây à?”
“Ôi cha… đau quá, ba Chi Lâm à…” Dương Dương hét lên, rồi bĩu môi: “Đúng là con nhìn thấy nhiều gái Tây rồi, nhưng thật sự rất hiếm khi gặp được những cô nàng có phong cách đẹp như vậy.


“Con thật là! Con gái ở đây đều biết vẽ, tất nhiên phải có phong cách đặc biệt rồi, nhưng con nên nghiêm chỉnh lại cho ba, hôm nay chúng ta tới đây để xem Trình Trình nhận giải, chứ không phải tới để con tán gái nghe chưa?”
Đôi khi Vân Chi Lâm tự hỏi, liệu Dương Dương và Trình Trình có thật sự là anh em sinh đôi không?
Tính cách hai đứa này hoàn toàn trái ngược nhau.

“Con biết rồi.


Giây phút bước vào quảng trường, trong lòng Cố Tịch Dao không khỏi căng thẳng, cô nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Trình Trình, không hề để tâm đến cuộc đối thoại giữa Dương Dương và Vạn Chi Lâm.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng thẳng ngay cửa nhà hát bỗng thu hút tầm mắt của cô, mắt cô nhất thời sáng lên.

“Trình Trình!”
“Bắc Minh Tư Trình!” Dương Dương cũng gọi theo.

Người Trình Trình bỗng run lên, lúc ánh mắt lấp lánh nhìn thấy Cố Tịch Dao, cậu bé chạy như bay về phía này.

Bịch.

Cậu bé nhào tới chân mẹ mình, rồi ngẩng đầu nhỏ lên nhìn, vành mắt đã sớm ẩm ướt rồi.

Tim Cố Tịch Dao mềm nhũn, khóe mắt chảy ra nước mắt, nghẹn ngào bế con trai mình lên: “Trình Trình…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui