“Ơ…” Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu thấy cảnh này thì có chút sững sờ.
Ánh mắt Bắc Minh Quân run lên, người phụ nữ này còn dám chạy trốn anh!
Anh không nghĩ nữa, lúc này lửa giận đã che mờ con mắt, Bắc Minh Quân vội vàng nói: “Hình Uy, đưa hai đứa trẻ này đi!”
Lập tức, anh lanh tay lẹ mắt đứng lên, sải bước chân dài chặn đường hai mẹ con đang trốn kia…
Cố Tịch Dao nắm tay Dương Dương, như một con ruồi không đầu, chạy xuống từ sân khấu, lại chạy hướng sang phía thảm đỏ, sợ bị Bắ Minh Quân bắt được!
Một tay Cố Tịch Dao nắm tay Dương Dương, một tay vô thức ôm bụng, không dám chạy mạnh, nhưng cũng không dám đứng tại chỗ như dê chờ bị làm thịt…
Dương Dương vừa chạy vừa thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn Bắc Minh Quân: “Woa, mẹ ơi nhanh lên, ba Birdman biết bay đấy…” Nếu không thì sao lại chạy nhanh đến vậy…
Nhanh như vậy…
Nhanh đến nỗi lời Dương Dương vừa dứt được mấy giây, bỗng nhiên—
Một bóng dáng cao lớn cực nhanh len đến trước mặt hai mẹ con, sừng sững chặn lại đường đi!
Hai mẹ con đang đi nhanh suýt chút nữa không dừng lại kịp…
Vù, một trận gió lạnh liền thổi qua!
Thổi qua gương mặt của hai mẹ con, nháy mắt kết thành băng!
“Cố Tịch Dao!”
Giọng điệu của Bắc Minh Quân như phát ra từ hầm băng, lạnh lẽo rít ra từ kẽ răng làm cho Cố Tịch Dao vì sợ mà run lên!
Hình Uy ôm theo Trình Trình đuổi đến.
Hình Uy không nói lời nào, có hơi thô lỗ là kéo lấy Dương Dương từ trong tay Cố Tịch Dao ra: “Cô Cố, đắc tội rồi.
”
“Ai da, chú Hình Uy, chú nhẹ một chút, nhẹ tay một chút đi mà…” Dương Dương ôm cúp, ghét bỏ nhìn bộ dạng cao lớn thô kệch của Hình Uy.
Trình Trình không nhịn được liếc mắt: “Im lặng đi Dương Dương! Còn ngại chưa đủ loạn à!”
Dương Dương bĩu môi, lạnh nhạt ném cúp vào trong tay Bắc Minh Tư Trình: “Này, cúp của anh! Ôi trời, thay anh lãnh giải thưởng mà mệt mỏi quá! Phải tốn bao nhiêu thời gian hóa trang nữa! Ấy ấy ấy, chú Hình Uy, chú làm rối kiểu tóc của cháu rồi…”
“…” Trình Trình ôm cúp trong ngực.
Mặc dù cậu không thể lên sân khấu lĩnh thưởng, nhưng vì để cho ba mẹ có thể đồng thời được chứng kiến khoảnh khắc này thì nói thật là Trình Trình thảo mãn rồi.
Cho dù… hình như là gây ra họa lớn rồi…
Nhưng, cậu hoàn toàn không nói gì với Dương Dương…!
Hình Uy nhìn đứa trẻ bên trái đang cúi xuống, lại nhìn sang đứa trẻ bên phải, không khỏi rùng mình một cái.
Ách… anh ta xác định mình không phải hoa mắt, cũng không phải bóng chồng, thì ra cậu chủ nhỏ Trình Trình thật sự có anh em sinh đôi!
“Cậu chủ, tôi đưa hai cậu chủ nhỏ đi trước!” Hình Uy ôm hai đứa nhỏ, gật đầu với Bắc Minh Quân, sau đó dưới ánh mắt của vô số người đứng xem nhanh chóng rời khỏi hội trường trao giải…
Gương mặt của Cố Tịch Dao tái nhợt như một tờ giấy nát rơi trong gió…
Bắc Minh Quân đứng yên trước mặt cô, trên khuôn mặt góc cạnh tuấn tú là vẻ âm trầm nồng đậm.