Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tim cô như bị dao cứa vào.
Lúc này, Hình Uy đưa Dương Dương đã giải quyết nỗi buồn xong trở về từ phía sau núi.
“Aaa, cuối cùng mẹ cũng đến rồi.
” Phản ứng của Dương Dương và Trình Trình, gần như giống hệt nhau, lúc hai thằng nhóc gặp được mẹ mình đều vô cùng kích động, vui vẻ không thôi.
So với việc khi ở trước mặt ba, đúng là thái độ khác nhau hoàn toàn.
Điều hiển nhiên này, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ!
Ánh mắt Cố Tịch Dao dịu dàng hẳn, từ lúc từ Australia về, đây là lần đầu tiên cô gặp lại các bé, cô nhớ chúng muốn khóc rồi.
Lúc Dương Dương đang định nhào vào lòng mẹ thì Bắc Minh Quân đột nhiên hừ một tiếng:
“Hình Uy, bắt hai thằng nhãi phản đồ này lại cho tôi!”
Thế nên, hai cậu nhóc đâu phải đối thủ của Hình Uy, chốc lát sau đã bị túm gọn lại rồi.
Trong ánh mắt Cố Tịch Dao có lướt qua tia hụt hẫng.
Vân Chi Lâm cong khóe môi, nở nụ cười trào phúng: “Hừm, cậu hai Bắc Minh kiện ra tòa đòi giành nuôi trẻ làm gì, tôi thấy cứ trói hai đứa nó lại được rồi, có khác gì cướp đi đâu?”
Bắc Minh Quân liếc Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao với ánh mắt âm u: “Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Hơn nữa, trước khi ra toà, hai bên nguyên cáo và bị cáo căn bản nên tránh hiềm nghi, bây giờ các anh qua đây như thế này, rõ ràng là đi ngược lại tinh thần pháp luật!”
“Ồ, cậu hai Bắc Minh nói chuyện pháp luật với tôi à! Chẳng lẽ cậu hai Bắc Minh không biết, đưa chứng cứ giả cũng có thể ngồi tù sao?”
“Hừ!” Bắc Minh Quân bất mãn: “Trừ khi chúng không phải con tôi, anh mới được kiện tôi làm giả chứng cứ!”
“Bắc Minh Quân, anh không cần phải làm quá lên như thế! Tôi nói cho anh biết, về con trai, Tịch Dao cũng có phần, không phải một mình anh độc chiếm được!”
“Hừm!” Bắc Minh Quân cười khẩy khinh thường: “Vì một đứa con không phải cốt nhục mình đẻ ra, Vân Chi Lâm cậu quả thật là đã hao tâm tổn sức! Sao nào, nếu anh thích, thì tự sinh với người phụ nữ kia đi, cần gì tới đây tranh con với tôi?”
“Bắc Minh Quân!”
“Chi Lâm!” Cố Tịch Dao lạnh lùng ngắt lời Vân Chi Lâm định nói, nắm đấm siết chặt.
Cô nào ngờ Bắc Minh Quân lại có thể nói ra lời lạnh lùng, vô tình là bảo cô với Vân Chi Lâm sinh con được vậy.
Cố Tịch Dao cảm thấy hơi thở cũng lạnh băng, ánh mắt lóe sáng.
“Ngài Bắc Minh nói đúng, tôi và Chi Lâm quả thực có thể sinh thêm vài đứa nữa, nhưng điều này không chứng tỏ là tôi sẽ hai tay dâng Dương Dương cho anh.
Anh có thể chụp bức ảnh con trai mà anh cho là đúng, tôi cũng có thể chụp ra được bức ảnh con trai chị
Nói xong, cũng chẳng nhìn đến vẻ mặt hết xanh lại trắng của cô ta, cô ta vừa quay người đi đã kéo theo Vân Chi Lâm, cũng bắt đầu căng lều trại rồi…
Trời dần dần tối, không khí lạnh, ẩm ướt.
Bắc Minh Quân đuổi kịp đoàn làm phim khi đến ngọn núi này.
Mà bên kia quả núi, họ đã căng năm chiếc lều lên rồi, một bên ba cái, bên còn lại hai cái.
Trời tối hẳn, họ bắt đầu nhóm lửa trại.
Một bên là nhóm của Vân Chi Lâm và Cố Tịch Dao, họ dùng bếp lò than mà đi dã ngoại hay dùng, và cả giá nướng xịn xò nữa.
.