Chương 579
Khoảnh khắc Dương Dương nhìn thấy mẹ, cậu bé vừa đói, vừa đau lại vừa bị dọa sợ, cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc nức nở: “Oa, mẹ ơi đau quá…”
Trong lòng Cố Tịch Dao chợt run lên, ngay sau đó cô nhanh chóng ôm Dương Dương từ trong tay Bắc Minh Quân, đau lòng dỗ dành cậu: “Dương Dương đừng sợ, mẹ đây, mẹ đây…”
Sau đó, cô thuận tay sờ vào mông của Dương Dươn mới phát hiện da có vết loét, cô lập tức nói với Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, chúng ta mau đưa Dương Dương đến bệnh viện để điều trị.”
Lúc này Vân Chi Lâm mới thu điện thoại di động lại.
Anh đã quay được hình ảnh Bắc Minh Quân ôm Dương Dương dập tắt lửa.
” Được, để tôi đi lấy chìa khóa xe.”
Bắc Minh Quân hơi sửng sốt, ánh mặt lạnh lẽo tối lại, anh không nói lời nào đã giành lấy Dương Dương từ trong lòng Cố Tịch Dao, sau đó lạnh nhạt quăng ra một câu: “Dương Dương là con trai của tôi, cho dù có đưa đi bệnh viện cũng phải là do tôi đưa đi!”
Sau đó xoay người đi về phía chiếc xe.
Hình Uy ôm Trình Trình nhanh chóng đi theo.
“Bắc Minh Quân! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh hại con còn chưa đủ thê thảm sao?” Cố Tịch Dao ở sau lưng rống lên một tiếng.
Đáp lại cô là một luồng khí lạnh lẽo, vô tận …
Bệnh viện trung tâm thành phố A.
Cũng may vết phỏng của Dương Dương không sâu lắm.
Sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày chờ lành da cậu sẽ bừng bừng sức sống như con châu chấu.
Lúc Cố Tịch Dao ngồi xe Vân Chi Lâm chạy tới, nghe được tin tức này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng bởi vì hai đứa bé đói bụng đến choáng váng đầu óc, cho nên theo đề nghị của bác sĩ hai đứa bé đều phải truyền đạm.
Sau khi ầm ĩ cả đêm lúc này của hai cũng ngủ thiếp đi.
Bắc Minh Quân hút thuốc ngoài hành lang của phòng bệnh VIP.
Vân Chi Lâm lẳng lặng chờ đợi Cố Tịch Dao ở một đầu hành lang khác.
Hai người đàn ông tựa hồ đều có tâm sự riêng.
Vì Dương Dương vô tình bốc cháy và bị thương nên bầu không khí vốn đã căng thẳng của hai bên lại càng tồi tệ hơn.
Vân Chi Lâm lấy điện thoại trong túi ra, mở đoạn video mới quay kia ra, bước tới trước mặt Bắc Minh Quân.
“Bắc Minh Quân, vì sơ suất của cậu mà Dương Dương vô tình bốc cháy và bị thương.
Nếu đoạn video này được đưa ra tòa, tin rằng ấn tượng của thẩm phán và bồi thẩm đoàn đối với cậu sẽ giảm đi rất nhiều!”
Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc Vân Chi Lâm, hoàn toàn không để ý đến anh ta, sau đó rít thêm một hơi thuốc nữa, một lúc lâu sau mới giễu cợt nói: “Anh cứ việc hao tổn tâm cơ nắm bắt ta sơ hở của tôi đi, nhưng tôi nhất định phải giành được đứa con trai này!”
Vân Chi Lâm nhìn chằm chằm Bắc Minh Quân, trong con ngươi lóe lên vẻ ảo não: “Dáng vẻ nhất định phải lấy cho bằng được này của anh đúng là khiến người khác chán ghét.
Sao anh không hỏi nguyện vọng của con trai anh? Sao không hỏi xem đứa bé muốn theo ai?”
Con ngươi đen như mực của Bắc Minh hơi lập lòe, giọng nói lạnh lẽo, vô tình: “Tôi đã bao giờ có được sự lựa chọn như thế này chưa? Có ai hỏi tôi rằng tôi muốn theo ai chưa? Nếu tôi đã không có vậy thì bọn họ cũng đừng mong có được.”