Chương 580
Con ngươi Vân Chi Lâm co lại, vẻ mặt giống như nhẫn nhịn, anh ta định nói gì đó thì đúng lúc thấy Cố Tịch Dao đi ra từ phòng bệnh, trong con ngươi đen bóng là bóng đen nhàn nhạt.
“Tịch Dao.
” Vân Chi Lâm đi lên trước, lo lắng nhìn cô: “Em không sao chứ, rất tiều tụy, anh đưa em về nghỉ ngơi nhé?”
Cố Tịch Dao nhìn thoáng qua Bắc Minh Quân hút thuốc trong hành lang.
“Chi Lâm, em muốn một mình nói chuyện với anh ta.
”
Vân Chi Lâm nhìn cô một cái, thấy con ngươi của cô kiên định, anh ta đành phải gật đầu: “Anh đi xuống dưới lầu trước chờ em.
”
Sau khi Vân Chi Lâm đi rồi, hành lang yên tĩnh có mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
Cố Tịch Dao lập tức đi đến trước mặt Bắc Minh Quân, cô giơ tay lên không nói hai lời rút thuốc lá trong tay anh ——
“Nơi này là bệnh viện, mong anh tôn trọng người bệnh một chút.
”
Bắc Minh Quân nhún vai, dáng vẻ lạnh nhạt, cũng không bởi vì hành vi của cô mà tức giận.
Có lẽ đêm nay ai cũng mỏi mệt, anh híp lại mắt, che giấu cảm xúc ở sâu bên trong.
“Nói đi, cô muốn nói chuyện gì?” Giọng anh bình tĩnh, vẫn lạnh lẽo.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn về phía bầu trời tối tăm, sắp sáng rồi đúng không?
Cố Tịch Dao nín thở, nhìn hình dáng sườn mặt của anh, ngực có chút ngạt thở: “Thật ra… Lúc trước tôi tiếp cận anh không phải vì đứa bé, khi đó tôi không biết anh là ba của bọn nhỏ…”
“Đương nhiên, cô vì Cố Thị.
” Anh lạnh nhạt tiếp lời.
Sắc mặt cô tái nhợt, khóe môi hiện lên nụ cười chế giễu: “Đúng vậy, vì lúc đầu tôi chỉ biết lợi dụng mình, hy sinh vì người mẹ không cùng huyết thống lần này đến lần khác… Nhưng không nghĩ tới anh vì trả thù tôi nên đẩy Cố Anh Thư lên vị trí cao…”
Bắc Minh Thị thu mua Cố Thị, nhưng trước mắt Cố Anh Thư vẫn là người đứng đầu Cố Thị, sau khi Lý Lục Bình chết, hai mẹ con bọn họ vẫn như cũ ung dung ngoài vòng pháp luật! Mà tất cả đều do Bắc Minh Quân chống lưng ở phía sau!
Đốt ngón tay của anh hơi run, hàm dưới căng chặt, im lặng một lúc lâu ——
“Hy sinh vì mẹ mình vốn là chuyện thường tình.
Chỉ trách số phận trêu đùa cô mà thôi! Nhưng ——” Anh dừng một chút, giọng lạnh lẽo nói: “Cô không nên phản bội tôi! Lúc cô quyết định bay đến châu Úc thì cô nên đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Không phải tôi không cho cô cơ hội, cô có thể thẳng thắn với tôi, mà không phải giấu giếm tôi hết lần này đến lần khác!”
Cô cười chua xót, cô vừa hiểu được lý do anh căm hận mình rồi.
Cánh môi cô tái nhợt, khàn khàn hỏi: “Thẳng thắn với anh sao? Sau khi thẳng thắn với anh chính là để anh cướp đi Dương Dương giống như bây giờ sao?”
“Đương nhiên là không phải! Nếu cô nói sớm cho tôi biết cô chính là người phụ nữ kia vào năm năm trước …”
“Sau đó anh sẽ cưới tôi về nhà, anh không ngại tôi từng mang thai hộ cho đàn ông vì tiền?” Cô nói tiếp lời của anh.
“…”Anh lập tức nghẹn lời.
“A…” Cô cười buồn bã: “Anh biết không? Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu tôi nói cho anh biết tôi là mẹ của con trai anh, không chỉ có như thế, tôi còn giấu một đứa con trai giống Trình Trình như đúc, anh sẽ có phản ứng gì? Nhưng cuối cùng, cho dù tôi nghĩ thế nào thì kết quả là anh không chút lưu tình cướp Dương Dương từ trong tay tôi, giống như giờ phút này… Rốt cuộc điều tôi sợ nhất vẫn xảy ra…”