Chương 594
Vân Chi Lâm sửng sốt, nhìn chiếc đũa trên tay cô, hốc mắt không hỏi nóng lên.
Anh ta run rẩy cầm lấy đũa, cố gắng ăn cơm…
Sau đó Cố Tịch Dao lấy một túi quần áo đặt lên bàn Vân Chi Lâm: “Lần trước anh cho em mượn đồ đi cắm trại dã ngoại, em đã giặt sạch và ủi rồi.
”
Con người Vân Chi Lâm co lại, linh cảm bất thường xuất hiện trong lòng: “Tịch Dao, em làm gì vậy… ”
Cô bình tĩnh lắc đầu, môi vẫn nở nụ cười nhạt ——
“Chi Lâm, thật ra em trách anh đối xử quá tốt với em và Dương Dương… Có lẽ kiện tụng này làm cho em thấy rõ bản thân, em mất đi Dương Dương là vì em thật sự không xứng làm mẹ, so với Bắc Minh Quân thì anh ta thật sự có thể cho bọn nhỏ một tương lai chắc chắn… Mà hiện tại em không có gì cả, em chỉ có bảo bối còn sót lại trong bụng, em không còn gì có thể chiến đấu với anh ta cả… ”
“Tịch Dao, em muốn làm gì? Em đừng làm anh sợ!” Vân Chi Lâm sửng sốt, Cố Tịch Dao càng bình tĩnh thì anh ta càng cảm thấy hoảng sợ.
Cố Tịch Dao lắc đầu, cười nhạt một tiếng: “Em chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
”
“Anh hiểu rồi! Em có thể nghỉ ngơi nhưng không được làm chuyện ngốc nghếch!” Vân Chi Lâm vội vàng đứng lên: “Vụ kiện thua thì chúng ta còn có thể kháng án! Mấy ngày nay anh vẫn luôn tìm lỗ hổng trong vụ kiện này, chúng ta còn có cơ hội xoay chuyển… ”
“Chi Lâm, cho dù.
” Cố Tịch Dao thở dài một hơi: “Cho dù Dương Dương quay lại bên cạnh em thì em phải làm thế nào? Mang theo đứa bé rửa chén qua ngày sao? Mấy năm nay, cuộc sống của em lung tung lộn xộn… Có lẽ Bắc Minh Quân đúng, Dương Dương xứng đáng với thứ tốt hơn, huống hồ, Trình Trình có Dương Dương làm bạn cũng sẽ vui vẻ hơn nhiều… Em đã nghĩ kỹ, không thể ích kỷ như vậy… Mà đứa bé trong bụng em nhất định cực khổ tiếp tục đi theo em… ”
“Tịch Dao…” Vân Chi Lâm luống cuống tay chân vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, ngón tay vò đầu: “Em định từ bỏ bọn nhỏ sao…”
Cố Tịch Dao mím môi, lúm đồng tiền như hoa, lắc đầu: “Không, em chưa từng nghĩ tới từ bỏ.
”
“Nhưng em…” Vân Chi Lâm bỗng nhiên cảm thấy mình không hiểu Cố Tịch Dao: “Dáng vẻ này của em khiến anh cảm thấy hoảng sợ… ”
Cố Tịch Dao thở sau: “Chi Lâm, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em và Dương Dương những ngày qua, nhưng em không thể dựa dẫm vào anh… ”
“Không ——” Vân Chi Lâm sợ hãi cắt ngang lời cô nói, nắm chặt tay cô: “Tịch Dao, em có ý gì? Không thể dựa dẫm vào anh?”
“Chi Lâm, buông tay ra, được không?” Cô vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt đầy ánh sáng.
“Anh không buông, không buông…”
“Anh như vậy thì em rời đi cũng không yên tâm…”
“Em rời đi?” Vân Chi Lâm sửng sốt một chút: “Vì sao phải rời đi? Em biết không ngại quan hệ của em và Bắc Minh Quân, em biết anh không ngại em có con, em biết anh không để bụng những chuyện đó…”
Lúc này, Vân Chi Lâm khóc, khóc giống như đứa bé…
Cô lạnh nhạt lắc đầu, rút tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, thật ra trong lòng anh biết rõ hơn em, chúng ta mãi mãi không thể là người yêu, đúng không?”
“Tịch Dao… ”
Cổ họng Vân Chi Lâm nghẹn ngào, nước mắt của đàn ông chảy xuống.
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tịch Dao rời đi…