Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 601
“Ây da, tôi nhìn nhận phụ nữ là nhìn nhận chân đấy, chẳng lẽ là cậu không biết à?” Sở Dung Triết nói đến đây thì liền bày ra vẻ mặt đắc ý: “Mỗi một người phụ nữ đều có một đôi chân độc nhất vô nhị, tôi có thể nói là chỉ cần Sở Dung Triết tôi nhìn qua một chút thì cũng đủ để vừa nhận là không thể quên! Cậu nhìn thử xem, cái đùi nổi gân xanh của cô người mẫu nhỏ đó, thật là đáng tiếc cho một thân hình gợi cảm…”
“Biến thái.

” Bắc Minh Quân lạnh như băng mà phun ra hai chữ.

“Nè nè nè, tốt xấu gì thì tôi cũng có ham muốn đối với phụ nữ đó nha, nào có giống cậu chứ, kể từ hai năm trước Tịch Dao rời đi thì cậu giống như là bị phế mất võ công vậy đó, sắc đẹp ở trước mặt thì cậu cũng không thèm quan tâm, tôi nói cậu có biến thái không chứ.

” Sở Dung Triết phản bác.


“Sở Nhị, con mẹ nó chứ ai nói là tôi vì cô ta hả? Tôi chỉ là có bệnh thích sạch sẽ, rất kén chọn đối với phụ nữ, tôi không thích ăn tạp giống như cậu vậy.

” Bắc Minh Quân nói xong lại đặt ly rượu ở gần môi, nhấp một ngụm.

Sở Nhị liếc mắt không phục: “Đúng vậy đó, cậu có bệnh thích sạch sẽ, kén chọn.

Vậy thì Phỉ Nhi thì sao chứ, tại sao không thấy cậu ăn cô ta đi? Đừng có nói là cậu đau lòng cho Phỉ Nhi, tôi cũng không tin Phỉ Nhi yếu ớt đến nổi ngay cả sức lực nằm ở dưới người của cậu mà cũng không có.


“Câm miệng!” Đôi mắt dưới mặt nạ của Bắc Minh Quân co chặt lại: “Hôm nay tôi đến đây cũng không có tâm trạng để thảo luận phụ nữ với cậu đâu.


“Vâng vâng, mục tiêu của cậu chính là viên kim cương mật ái trong truyền thuyết…”
Sở Dung Triết vừa mới dứt lời, bỗng nhiên âm nhạc trong hội trường dừng lại, ánh đèn cũng tối mờ.

Ngay sau đó, người dẫn chương trình của vũ hội cầm micro, nói chuyện cực kỳ nhiệt tình…

“Xin chào quý ông quý bà, chúc mọi người có một đêm giáng sinh vui vẻ! Cảm ơn mọi người dành thời gian để đến đây tham gia vũ hội kim cương mật ái, tiếp theo sẽ mời nhân vật chính của ngày hôm nay mới từ Nam Phi đến thành phố A, hơn nữa còn là người sở hữu viên kim cương mật ái, chính là… Mạc Cẩm Thành, ông Mạc long trọng bước ra sân khấu.


Một chùm ánh sáng trắng chiếu về phía sân khấu, một người đàn ông mặc vest trắng hơn năm mươi tuổi, phong độ đi lên sân khấu, năm tháng đã khắc ghi dấu ấn thăng trầm trên gương mặt của ông, làm tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành cho ông ta.

Sở Dung Triết tiến đến bên tai của Bắc Minh Quân, nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói Mạc Cẩm Thành chính là nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm vào ba mươi năm trước ở thành phố A, lúc ông ta tiếng tăm lừng lẫy thì nhà họ Sở bọn tôi trong giới hắc đạo cũng chỉ là một con tép riu thôi…”
Bắc Minh Quân lại khinh thường nhíu mày: “Cậu cũng biết nói là ba mươi mấy năm trước nữa à?”
“Xì, không biết là sau đó tại sao ông ấy lại rời khỏi thành phố A, kể từ đó thì mai danh ẩn tích.

Giống như là trong truyền thuyết, từ nhỏ các cậu đã được sống trong an nhàn sung sướng thì làm sao hiểu được những người sống trên dao trên thớt giống như là bọn tôi đâu chứ, tôi đối với Mạc Cẩm Thành giống như là một loại cảm giác luyến tiếc anh hùng với anh hùng đó mà…”
Bắc Minh Quân cầm ly rượu, con mắt dưới mặt nạ nhìn chằm chằm vào Mạc Cẩm Thành ở trên sân khấu, ánh mắt thâm thúy.

Mạc Cẩm Thành đi đến chính giữa sân khấu, tiếp nhận micro của người dẫn chương trình, khẽ cười nói, giọng nói trầm thấp nhưng lại có lực…

“Đầu tiên, Mạc Cẩm Thành tôi xin cảm ơn quý vị và các bạn đã ủng hộ! Tôi tin rằng chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao tôi lại gìn giữ một viên kim cương trong ba mươi năm và chọn trưng bày nó vào tối ngày hôm nay vào ba mươi năm sau.

Thật sự cũng không dám giấu diếm, viên kim cương này, từ lúc trước là tôi chuẩn bị làm tím vật định ước tặng cho người phụ nữ mà tôi yêu sâu sắc nhất, nhưng mà cuối cùng viên kim cương này còn chưa đưa đến tay thì cô ấy đã vĩnh viễn rời khỏi trần đời… những năm gần đây tôi thật sự rất luyến tiếc và đau khổ, vẫn luôn sống trong gió tanh mưa máu, giống như là một cái xác không hồn…”
“Thẳng cho đến khi hai năm trước, một cô gái xuất hiện lại nhen nhóm hy vọng vào trong cuộc sống của tôi, con bé chính là con gái Mạc Cẩm Thành của tôi! Là con bé đã để cho tôi hiểu được chỉ cần có thể buông bỏ quá khứ thì mới có thể bắt đầu một tương lai mới, cho nên tối ngày hôm nay tôi quyết định buông bỏ viên kim cương mà tôi đã trân trọng cất giữ ba mươi năm nay, coi như là đã buông xuống cố chấp trong quá khứ.

Chỉ cần con gái của tôi đồng ý tặng viên kim cương này cho ai thì người đó chính là người sở hữu viên kim cương mật ái này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận