Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


“Vậy cũng không liên quan tới Lạc Kiều! Anh thả cô ấy!” Cô biết, người đàn ông này sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng cô không nghĩ tới Lạc Kiều lại cho anh cơ hội phản kích cô.

“Xem ra, cô thật sự rất để ý cô ta.

Chỉ vì cô ta là sư muội nhỏ của Vân Chi Lâm?” Anh trầm mặt.

Anh xem ra đã nắm trong lòng bàn tay thân phận của Lạc Kiều, Cố Tịch Dao không ngoài ý muốn: “Không phải! Vì cô ấy là bạn tốt của tôi!”
“Rất tốt! Vậy nói cho tôi biết, cô quay về rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn đòi quyền giám hộ con?” Anh vươn tay ra, giữ chặt cánh tay cô, làn da trắng nõn của cô in lại dấu tay đỏ.

Cô hít sâu một hơi, mở đôi mắt sáng rực, không chút tránh né gật đầu: “Đúng! Tôi muốn con! Chỉ muốn con!”
“Cô có tư cách gì? Chỉ dựa vào quyển sách bán chạy cô viết? Chỉ dựa vào người ba có tiền có bối cảnh hắc đạo cô quen?” Anh cười trào phúng: “Đừng ngốc nữa, cô cho rằng cô đấu lại tôi sao?”
Cô cười lạnh nhìn anh, nắm chặt nắm tay ——
“Bắc Minh Quân, không phải chỉ cần anh có tiền, thì có thể bá chiếm con, con cần sự quan tâm yêu thương mới có thể trưởng thành khỏe mạnh, mà thứ anh vừa khéo thiếu chính là sự yêu thương đối với con! Tôi tin pháp luật công bằng! Pháp luật chỉ đứng về phía người mẹ thật sự yêu thương con! Trừ khi anh có thể chứng minh anh cũng rất yêu con, nếu không, bất kể tốn bao nhiêu năm thời gian, tôi cũng nhất định sẽ cố hết sức khiến con quay về bên cạnh tôi!”
Con ngươi lạnh lùng của anh căng thẳng: “Tại sao cô nhất định muốn giành con với tôi?!”
Bị tay anh nắm đến đau đớn, cô rên rỉ một tiếng.

“Tại sao!” Anh thấp giọng gọi, lại tăng thêm sức lực.

“Vì tôi hận anh!” Cô buột miệng nói ra, lúc nói câu này, tim hung hăng đau đớn: “Tôi hận anh vô tình, hận anh máu lạnh, hận anh tình nguyện đoạt con khỏi cạnh tôi, cũng không chịu cho con một gia đình hoàn chỉnh, Bắc Minh Quân, tôi hận anh…”
Lời cô vừa nói ra, tim anh như bị ngàn vạn kim châm hung hăng đâm vào!
“Đã vậy, thì hận tôi triệt để đi!”
Thoáng chốc, cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to rắn chắc của anh hung hăng đẩy một cái ——
Thân thể Cố Tịch Dao giống như dấu vết sao băng lướt qua, từ giữa không trung rơi xuống, tất cả đến quá ngoài ý muốn, quá nhanh chóng, quá điên cuồng——
“A——”
Theo tiếng thét kinh hoảng của Cố Tịch Dao, cô cảm thấy thân thể mình bị anh hung hăng đẩy ra ngoài.

Đột ngột đến mức cô thậm chí không có thời gian suy nghĩ bất kỳ điều gì!
Ánh mắt hoảng sợ nhìn đường cong khóe môi lạnh lùng của anh, thân thể nhanh chóng bị kéo ra giữa không trung, bóng dáng thẳng tắp tươi cười anh tuấn của anh khắc sâu vào trong con ngươi cô, sau đó, thân thể chìm xuống…
Đôi mắt của anh đen thăm thắm, trơ mắt nhìn cơ thể của cô bị anh đẩy ra ngoài phiến đá không có lan can bảo vệ, cô ngã ra sau, mái tóc xõa tung, bay phất phơ trong không khí, cuối cùng ngã xuống dưới hồ băng.

Anh ngẩn ngơ nhìn bàn của mình, nụ cười đắng chát nở trên trôi, cô hận anh, tại sao anh lại có cảm giác đau lòng kia chứ?
Tõm….

Trong giây lát, cơ thể của cô tiếp xúc với dòng nước lạnh lẽo, dòng nước nhấn chìm lấy cơ thể của cô.

“Khụ khụ khụ…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui