Cố Tịch Dao rơi tõm xuống dòng nước, làm sóng văng lên tung tóe, nhảy múa điên cuồng trong không trung, giống hệt như địa ngục đang vươn hàng ngàn cánh tay vui mừng chào đón thiên thần đang rơi xuống.
Cố Tịch Dao trơ mắt nhìn cơ thể của mình dần dần chậm lại vì lực cản của nước, cô chậm rãi chìm vào trong nước, đôi mắt đen long lanh vẫn mở to, thông qua những gợn sóng, cô chỉ nhìn thấy Bắc Minh Quân đang đứng trên phiến đá, đôi mắt đượm vẻ ưu thương, ngọn sóng lại cuộn trào, hẳn là cô đã nhìn nhầm rồi!
Anh tự tay đẩy cô xuống nước, cớ gì lại tỏ vẻ buồn thương?
Người tổn thương phải là cô mới đúng, có được không!
Dòng nước giá băng vít lấy cô, lạnh thấu xương!
“Tịch Dao…” Lạc Kiều treo lơ lửng trong không trung, đột nhiên cô ấy thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, cơ thể cũng ngã xuống theo cô!
Hai người bọn họ rơi vào trong hồ băng, lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập.
“Khụ khụ khụ…”
Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều, cô cố gắng bơi về phía bên bờ, nằm rạp ở bên bờ hồ, luôn miệng thở hồng hộc.
“Thế nào? Mùi vị ra sao?”
Đột nhiên, một giọng nói ngả ngớn vang lên trên đỉnh đầu cô.
Bắc Minh Quân đã đi đến bên bờ hồ.
Cố Tịch Dao ngẩng đầu, hơi thở vẫn còn chưa ổn định, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang đến gần mình, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lùng!
“Cô có biết không, tôi cũng từng hận cô…”
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt trống rỗng lạnh căm, hai năm trước, anh đã tự tay hủy đi bức tranh bờ biển vàng óng ả trên trường, đó là chứng cứ của việc hận cô!
“Bắc Minh Quân, anh quá quắt quá! Có nói thế nào đi chăng nữa thì Tịch Dao cũng là mẹ của con anh! Cô ấy có đụng chạm gì đến anh đâu! Nếu như anh bất mãn về tôi thì cứ nhắm vào tôi là được rồi! Trút giận vào người cô ấy để làm gì hả!” Lạc Kiều phẫn nộ.
“Chuyện của chúng tôi không đến phiên cô xen vào!” Một câu nói lạnh lùng của anh khiến cho Lạc Kiều run rẩy, sợ hãi không nói nổi nên lời.
“…Ha ha ha…” Đột nhiên Cố Tịch Dao phì cười, cô cắn răng bám vào cầu thang bên thành hồ, đi lên từng bước từng bước một.
“Anh Bắc Minh, cảm ơn anh đã cho tôi thưởng thức cảm giác được nhảy từ trên cao xuống, cũng được lắm.
” Bên khóe môi của Cố Tịch Dao vẫn còn vương lại những giọt nước, cô chậm rãi đi về phía anh, trông cô giống hệt như một vị thần, khiến cho anh hơi ngẩn ngơ!
Cô mỉm cười, đi đến trước mặt anh, không hề e sợ ánh mắt lạnh lùng của anh.
Đôi chân dài và thon thả của cô cứ như thể đang chuẩn bị vung lên trên không trung, lúc đứng trước mặt anh, cô nở nụ cười rạng rỡ nhất.
“Nhưng mà, Bắc Minh Quân, vì hận tôi mà anh lại đẩy tôi xuống hồ nước lạnh buốt giá, anh không cảm thấy trò chơi này quá thấp kém rồi hay sao?”.