Chương 645
” Anh…” Cô tức đến nghẹn lời
Hình Uy đứng một bên lại đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vội thở dài, hai người chủ nhân và cô Cố, sao như là trời sinh không hợp, hai người cứ đấu võ mồm, chết cũng không cầu xin đối phương tha thứ.
Nhưng mà nếu chủ nhân chịu cầu xin tha thứ, còn là chủ nhân sao?
Nhưng mà, một khi cô Cố cầu xin tha thứ, chủ nhân còn thích cô Cô sao?
A, quả thật là một đôi mâu thuẫn…
“Cái đó…Chủ nhân, cô Cố, mọi người đều ít nói một câu đi, dù sao sau này hai người cũng là hàng xóm rồi, láng giềng quan hệ hài hòa khá là quan trọng… ”
“Câm miệng!” Bắc Minh Quân lạnh giọng!.
“Câm miệng!” Cố Tịch Dao khinh thường.
“Ách…” Hình Uy xấu hổ.
“Ai thèm làm hàng xóm với tên biến thái chứ? Hừ!”
Cố Tịch Dao xoay người vào phòng, ầm một tiếng, đóng mạnh cửa.
Bắc Minh Quân trừng cánh cửa đóng chặt này mấy giây, sau đó cũng xoay người: “Hình Uy, nhìn chằm chằm người phụ nữ này cho tôi! Nếu như cô ta còn dám lên tòa, cắt đứt hai chân cô ta! ”
Quay lại, anh cũng không quay đầu vào trong căn phòng được trang hoàng như cung điện này.
Hình Uy đành phải đứng ở cửa, một mình cô đơn….
Chỉ một lúc, trong phòng truyền đến tiếng hít khí của cậu hai Bắc Minh —
“Đáng chết! Hình Uy, đi mua hòm thuốc đến đây…đau chết ông đây…”
“Vâng, chủ nhân.
”
“Còn có!Sau này không được để tôi gặp lại cây xỏ giầy! ! ! ”
“…”
Từ sau khi Bắc Minh Quân đến ở đối diện Cố Tịch Dao, Hình Uy cả ngày giống như môn thần canh trước cửa nhà Bắc Minh Quân mắt to trừng mắt nhỏ, không, chính xác mà nói là, mắt to trừng mắt nhỏ canh giữa hai cánh cửa đối diện của Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao cảm thấy ác mộng bây giờ mới bắt đầu.
Sáng sớm, lúc ra ngoài mua bữa sáng Hình Uy nhiệt tình chạy đến, bưng sữa đậu nành và bánh quẩy nóng hổi đến- –
“Cô Cố, tôi mua bữa sáng cho chủ nhân, thuận tiện mua nhiều một phần, mời cô dùng…”
Lúc này, Cố Tịch Dao hung hăng trừng cánh cửa phòng Bắc Minh Quân: “Tôi không ăn bánh quẩy! Đặc biệt là bánh quẩy già!”
Hình Uy lúng túng thu tay lại, ngốc nghếch nghe cô Cố mắng chủ nhân là bánh quẩy già…
Sau đó, Cố Tịch Dao đành phải mua sẵn mì về nấu ở nhà, ít ra ngoài lần nào tốt lần đó.
Giữa trưa, cô rúc trong nhà làm cơm ăn, Hình Uy lại gõ cửa – –
“Cô Cố, chủ nhân lại không ăn cơm, cho nên đồ tôi mua có thể không ai ăn, có thể nhờ cô Cố ăn giúp không?”
Sau đó, Cố Tịch Dao thấy, cái mà Hình Uy gọi là đồ ăn ngoài, lại là sơn hào hải vị từ tay đầu bếp nổi tiếp!
“Ăn giúp?” Cô trợn trắng mắt, mặc dù nhưng thức ăn kia quả thật hấp dẫn, nhưng mà, không bị tiền bạc dụ dỗ, không bị mỹ thực đánh bại!”Hình Uy, dạ dày dân chúng như tôi đây, ăn mấy thức bào ngư vi cá này cũng không tiêu hóa nổi! Thật đúng là cảm ơn cả nhà anh.
”