Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 656
“Ừ…Sẽ có cơ hội.

” Cô cười cho qua.

Vân Chi Lâm nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn cô nhìn chằm chằm mấy người trai đẹp kia không chớp mắt, không khỏi thở gì, Dao Dao có phải là bị Lạc Kiều dạy hư rồi không ?
“Dao Dao, em có đói bụng không? Vẫn chưa ăn tối đi? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn một chút?”
“A?” Cố Tịch Dao sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu: “Không cần đâu, ăn ở đây cũng rất no.


Vì vậy, nàng lại nhìn thấy Lạc Kiều bị mấy trai đẹp kia chọc cười ha ha.

Thật sự hâm mộ, Lạc Kiều ở trong đủ loại nam sắc, vẫn có thể không tim không phổi cười to như vậy.

Nếu như cô không cố chấp như vậy thì tốt rồi.

.


Đâu còn đến phiên Bắc Minh Quân tổn thương cô?
“Dao Dao, em có vẻ… Có tâm sự?” Vân Chi Lâm cảm thấy, sau khi Cố Tịch Dao biết rõ anh và Bắc Minh Quân có quan hệ anh em họ, cô cách xa anh.

“Hử? Ha ha, không có, anh đừng đoán mò.

” Cô trả lời có chút không yên long, nhìn Lạc Kiều và đám trai đẹp kia chơi đùa.

Vân Chi Lâm trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đưa tay, nắm lấy hai tay Cố Tịch Dao.

Cô sững sờ ngơ ngác một chút
“Dao Dao, nhìn anh!” Vân Chi Lâm rất chân thành rất nghiêm túc nói: “Hai năm trước anh rất xin lỗi, không giúp em thắng vụ kiện, tạo thành tiếc nuối cả đời anh.

Cho nên hai năm qua, anh không ngừng tự nói với mình, nhất định phải trở thành một luật sự giỏi, anh muốn giúp em lấy lại quyền giám hộ của Dương Dương, Dao Dao, em tin anh, lần này anh có lòng tin…”
“Chi Lâm!” Cố Tịch Dao lại lạnh nhạt lắc đầu, cắt đứt lời nói của Vân Chi Lâm lời: “Không phải em không muốn quyền giám hộ của bọn họ, em và Bắc Minh Quân tranh cái, anh ta sẽ không từ bỏ.

Anh biết anh ta rất ngoan cố, cái gì cũng làm ra được, em sợ cuối cùng lại tổn thương bọn họ…”
“Nhưng mà, năm đó cái kia lại tổn thương em!” Vân Chi Lâm đối với hình ảnh phiên toàn năm đó, rõ mồn một trước mắt.

Đồng tử Cố Tịch Dao đồng tử co rụt lại, sao anh chỉ dừng lại ở năm đó, hôm nay ở phòng thử đồ trong trung tâm thương mại, không phải cũng hoàn toàn tổn thương cô sao?
“Em có thể làm gì chứ? Treo ngược lên đánh anh ta? Hay là lấy dao đâm chết anh ta sao?”
“Nhưng ít nhất anh có thể giúp em đoạt lại đứa bé, cho anh ta thấy…”
“Sau đó thì sao? Anh ta lại đến giành? Sau đó mọi người giằng co, mãi không bỏ qua?” Cô chua xót cười: “Chi Lâm, đứa bé không phải là quả bóng, em không hy vọng tương lại bọn nó lớn lên, quay lại nhìn cha mẹ mình, vĩnh viễn tranh chấp trên tòa…Đây không phải là kết quả em muốn…”
Vân Chi Lâm cau mày, không tự chủ cao giọng: “Nhưng cũng không thể tùy ý anh ta muốn làm gì thì làm chứ!”
“Đương nhiên không thể!” Lúc cô nói như lời này, cũng đau lòng
Thậm chí một bộ đồ cô thích nhất cô cũng không giữ được, cô có tư cách gì nói mấy lời này?
Vân Chi Lâm nhìn nhìn cô, như muốn nhìn ra cái gì đó, cuối cùng thở dài: “Dao Dao, em vẫn thương anh ta đúng không?”
“…” Đầu ngón tay cô run lên.

Anh nắm chặt tay cô, cảm giác được sự run rẩy của cô
“Ha ha… Bởi vì em thương anh ta, cũng vì em yêu đứa bé…” Vân Chi Lâm cô đơn cười, thay cô trả lời.


“…” Ngực cô hít thở không thông, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, lại lắc đầu phụ nhận: “Không.

Em không thương anh ta…bây giờ em chỉ muốn bọn nhỏ có thể hạnh phúc, những thứ khác, em không có sức mà nghĩ…”
Vân Chi Lâm khẽ giật mình, lập tức kích động nói: “Không thương anh ta, vậy em xem xét anh thì sao?”
“…” Cô có chút khó xử nhì Vân Chi Lâm: “Em…”
“Suỵt!” Vân Chi Lâm ngăn cô lại: “Anh vẫn là câu nói đó, anh sẽ đợi, đến đến lúc em gật đầu mới…”
“Chi Lâm…” Cô nhịn không được thở dài, cô không muốn phí năm tháng thời gian của anh…
Đột nhiên, điện thoại của Vân Chi Lâm vang lên, anh buông tay cô ra: “Thật có lỗi, anh ra ngoài nhận điện thoại.


Trong phòng Karaoke quá ầm ĩ, Vân Chi Lâm nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài…
Lạc Kiều đúng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tịch Dao cô đơn, vội vàng đi tới: “Hei, Dao, Vân sư huynh đâu…”
Sau đó, mấy người trai đẹp vây xung quanh Lạc Kiều cũng cùng đến, nhiệt tình cười với Cố Tịch Dao.

“Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại.


Tiếng nói của Cố Tịch Dao vừa dứt, mấy anh trai đẹp lập tức chen mông vào bên cạnh ghế sofa của Cố Tịch Dao, hì hì cười nói: “Lạc Kiều, cô ấy là ai vậy? Xinh đẹp quá!”
“Ha ha, đúng không? Lén nói cho mấy người bất, cô ấy vẫn chưa có bạ trai đâu…” Lạc Kiều mập mờ nháy mắt mấy cái.

Ánh mắt của những người trai đẹp kia tỏa sáng: “Oa, thật vậy sao?”
Cố Tịch Dao mặt trắng không chút máu liếc Lạc Kiều, cô nàng này muốn làm cái gì vậy?

Lạc Kiều cười híp mắt sáp lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Dao, mấy mỹ nam như hoa này đều là nghệ sĩ thần tượng công ty vừa ký, cuộc sống của cậu quá khô khan, không có đàn ông tưới tắm làm sao được? Hơn nữa, không thể chỉ treo trên dây leo già Bắc Minh Quân, sớm muộn gì cũng sẽ quấn chết người!”
Dây leo già? Cố Tịch Dao phì cười, xưng hô này cực kỳ giống Bắc Minh Quân.

“Cười rồi?” Lạc Kiều giữ vai cô: “Cười rồi có nghĩa là cậu cũng thừa nhận có đúng không? Cho nên, sáng nay có rượu sáng nay say, tới đi, tối nay hai chị em chúng ta uống sảng khoái!”
Nói rồi, Lạc Kiều liền giơ bình rượu, nhét vào trong tay Cố Tịch Dao: “Uống!”
Cố Tịch Dao chần chờ một lát, tiếp đó nhớ tới tình cảnh trong phòng thử đồ lúc sáng, không nhịn được tức giận trong lòng.

Hít sâu một hơi, nhận bình rượu: “Được! Tối nay chúng ta sảng khoái uống đến say!”
“Đúng!” Lạc Kiều gật mạnh đầu, sau đó cười to với đám mỹ nam kia: “Nào nào nào, chúng ta cùng uống!”
“Ha ha, sảng khoái!” Đám mỹ nam cũng hét to theo, ào ào nâng rượu, uống sảng khoái…
Cố Tịch Dao càng uống càng high, có giây lát, cô cảm thấy rượu thật sự là một thứ tốt, uống rồi khiến người ta quên đi rất nhiều chuyện không vui…
Vân Chi Lâm vừa đigọi điện thoại quay lại, liền nhìn thấy Cố Tịch Dao và Lạc Kiều chen chúc trong đám mỹ nam, uống đến mức run rẩy.

“Dao Dao!” Anh cau chặt mày, đi tới muốn kéo Cố Tịch Dao rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận