Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 660
Thành phố A lớn như vậy, hai người lại có thể ngẫu nhiên gặp phải đối phương, thế này chính là nghiệt duyên, còn là loại nghiệt duyên sâu nặng!
Trong xe, Hình Uy ngồi ở ghế lái, trán đã bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.

Hình Uy thỉnh thoảng lén nhìn kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt anh tuấn bất phàm, chỉ là, sắc mặt người đàn ông xanh méc!
Cho nên, Hình Uy đổ mồ hôi lạnh, không phải vì trong xe không đủ ấm, mà là – trên con đường phía trước, trong đám nam nữ nói cười ha hả, trong đó có cô Cố!
“Ông chủ…cô Cố…hẳn chỉ là cùng uống rượu với bạn…” Hình Uy cẩn thận nói.

Bắc Minh Quân ánh mắt lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ xe nhìn người phụ nữ cười to ha hả trên đường, con ngươi bỗng nhiên nheo lại.

“Cấu kết thành như vậy, còn nói cùng uống rượu?” Câu nói rít qua kẽ răng, từng chữ từng chữ, tràn đầy khí lạnh.

“…” Hình Uy trái tim căng thẳng, không nhịn được lau mồ hôi lạnh thay cô Cố.

Ngay sau đó, Hình Uy nghe thấy chủ nhân nói: “Ra khỏi xe bắt người phụ nữ đó về cho tôi!”
“Bắt…” Hình Uy do dự: “Chuyện này…”
“Hình Uy!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi, mùi vị uy hiếp rất nghiêm trọng.

“Vâng… thưa chủ nhân, tôi sẽ đi…”
Hình Uy vội vàng ra khỏi xe, cắn răng đi về hướng của Cố Tịch Dao.

Ở phía bên kia đường, Cố Tịch Dao và Lạc Kiều vẫn đang đau đầu vì làm sao để phân chia đồng đều bảy mỹ nam.

“Haha, Kiều Kiều không sao chứ, bảy mỹ nam không thể phân chia đồng đều được đâu, trừ khi có một người bị cưa đôi mới được…” Cố Tịch Dao say khướt liếc nhìn mấy mỹ nam trước mặt.

“…” Tất cả mọi người đều ớn lạnh, không ai muốn trở thành người bị chém cả.

Lạc Kiều mạnh dạn kéo ra ba người mỹ nam, cười nói: “Được rồi, cậu bốn người, mình ba người, cứ phân chia vậy đi…”
“Đừng mà… Kiều Kiều… cô bốn đi…” Cố Tịch Dao bĩu môi, trẻ con không chịu: “Hiếm lắm mới có được một người chị em tốt như cậu, mình không thể để cậu phải thiệt thòi…”
Ngay khi Hình Uy bước tới, liền thấy Cố Tịch Dao đang vịn trán, cau mày phiền não.

“Cô…” Một chữ Cố còn lại, Hình Uy còn chưa nói ra.

Ngay lập tức, một cánh tay ngọc ngà không biết từ đâu duỗi ra móc vào cánh tay Hình Uy: “Haha, bắt được một người rồi!” Lạc Kiều mỉm cười xoa Hình Uy, đôi mắt say khướt mở to: “Dao, cậu xem mình bắt được một người rồi này… bây giờ cậu có bốn người, mình cũng có bốn người!”
Hình Uy sửng sốt, suýt chút nữa đã rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Cố Tịch Dao mở đôi mắt say lờ đờ nhìn về hướng Lạc Kiều: “Ưm… một, hai, ba… bốn! Thật này, Kiều Kiều, cậu cũng có bốn người! Haha, tuyệt vời…”
“Đúng vậy, chúng ta mỗi người bốn người… đi thôi, mở phòng, wow haha, ậc…” Lạc Kiều ợ rượu, cười híp mắt bám vào Hình Uy.

Hình Uy đã ở bên chủ nhân nhiều năm, hiếm khi tiếp cận phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy, anh sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, cẩn thận tránh ra khỏi Lạc Kiều, mặt đỏ bừng.

“Ậc…” Cố Tịch Dao dụi mắt, như cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô khó khăn nhìn Hình Uy, rồi nhìn vài mỹ nam khác: “Kiều Kiều… mỹ nam trông già quá… chú này quen quá nhỉ?”
“Hả? Chú?” Lạc Kiều mê mang nhướng mắt lên nhìn Hình Uy vài cái, sau đó đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Hình Uy một lần nữa: “Ực… da hơi già với hơi sần sùi… chú ơi sao chú không dưỡng?”
Lạc Kiều nói, còn bóp mặt Hình Uy vài cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui