CHƯƠNG 69
“Má ơi, thái giám còn không thảm ư, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém đầu, cũng đều là bị chủ tử ngu dốt hành cho mệt chết…”
“Ha ha ha…”
***
Tại biệt thự nhà Bắc Minh.
Mặt trời ấm áp vừa mới nhô lên, mặt đất cũng mới vừa vươn mình, trong sân rộng lớn xa hoa của nhà Bắc Minh, cũng đã bắt đầu bừng bừng sức sống.
“Gâu gâu gâu…”
Tiếng chó sủa, phá vỡ sự yên lặng của bầu trời đêm.
“Hú ư… Gâu gâu.
.
gâu…”
Tiếng chó sủa dữ dội, gợi lên sự thê lương.
Cây cối bắt đầu run rẩy trong gió sớm, run rẩy…
Sau đó, một giọng trẻ con non nớt vang lên, gần như từ buồng trong truyền thẳng đến sân.
“Trái Banh, đồ ngốc kia, đứng lại cho tao…”
“Hú ư ư… gâu gâu…”
Bối Lạp chạy chối chết tán loạn, ư ư ư, rốt cuộc có người nghe được tiếng kêu cứu của nó hay không?
“Mày chạy cái gì! Quay lại cho tao!”
Phía sau Bối Lạp, Dương Dương nhỏ bé đang truy đuổi, vừa đuổi vừa gào thét với nó.
“Gâu gâu…”
Bối Lạp quay đầu liếc nhìn Dương Dương, nhất là khi nhìn thấy đồ vật giơ lên trong tay Dương Dương, Bối Lạp bị dọa đến linh hồn nhỏ bé run lên, chân càng chạy nhanh hơn.
Kết quả Bối Lạp căng thẳng mới chạy được mấy bước, đầu đã lao vào bức tường!
“Ư grư…” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bối Lạp lập tức nổi đom đóm mắt.
Thân thể lắc lư hai lần, lảo đảo nằm xuống.
Trong khi đó, tất cả những người giúp việc đi ngang qua đều lén che miệng cười, nhưng không có ai dám đứng ra đỡ Bối Lạp một tay.
Dương Dương thở hồng hộc chạy tới, liếc nhìn Bối Lạp đã bị đâm đến đầu óc choáng váng.
Dương Dương chán ghét thở dài một tiếng, nói: “Đã nói mày ngu ngốc, mày còn không tin.
Người ta nói chó gấp đều biết nhảy tường, mày thì lại đụng thẳng vào, mày là quả bóng vô dụng, chà…”
“Ư ư…” Bối Lạp núp ở góc tường, đầu óc choáng đến mức đứng cũng không vững.
Nó tròn đôi mắt to như hai hòn bi ve, ngốc nghếch ngước nhìn Dương Dương.
Dáng vẻ đáng thương của nó như muốn nói: Tha cho tôi đi, tôi chỉ là một con chó Sa Bì, lớn lên xấu xí ngốc nghếch không phải lỗi của tôi, tôi vô tội…
Dương Dương lại hít một hơi, nắm đồ vật còn nóng hổi trong tay, ngồi xổm xuống, vừa giơ đồ vật nóng hổi kia tới gần Bối Lạp, vừa ra vẻ người lớn lầu bầu: “Ngoan nào, quả bóng, bà nội nói ba không thích mày, cũng là vì mày quá xấu, mày đúng là vua xấu xí của giới Sa Bì.
Chà, thân là một con chó, mày không thể xấu đến mức không tiết tháo như thế, biết không… chính vì mày quá xấu, nên ba mới không hay về nhà, đến mức đến bây giờ tao còn chưa được gặp ba… lại đây, quả bóng, tao sẽ nhẹ nhàng một chút…”
Bối Lạp trơ mắt nhìn vật thể đáng sợ trong tay Dương Dương đang từ từ tiến về phía nó.