Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 697
Hình Uy lấy lại bình tĩnh, vội vàng nhặt chiếc hộp trên sàn lên, cẩn thận kiểm tra một lượt, xem thử có bận hoặc mất form không.

Kiều Lạc từ sô pha nhảy dựng lên, cười khan hai tiếng, nói: “Có gì đâu, Dao, tớ đột nhiên nhớ ra có chút việc gấp, tớ đi trước đây… bao giờ về sẽ tìm cậu…”
Lạc Kiều giống như lửa đốt mông, cầm chiếc túi nhỏ, đi đến tủ giày vội vàng xỏ một đôi cao gót, khi cộp cộp sải bước đi ra cửa, Hình Uy cấp tốc lui ra hai bước, lịch sự cúi đầu với cô ấy.

Lạc Kiều ngại ngùng nhếch khóe môi, sau đó nhanh chóng rời khỏi…
Mãi đến khi bóng lưng của Lạc Kiều biến mất khỏi tầm mắt của Cố Tịch Dao, cô lúc này mới rời mắt, nhìn Hình Uy: “Hình Uy, giữa hai người có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không Kiều Kiều tại sao vừa nhìn thấy anh thì chạy còn nhanh hơn chuột vậy?”
Sắc mặt của Hình Uy hơi cứng đờ, mặt mày vẫn không có biểu cảm gì: “Cô Cố cô nghĩ nhiều rồi, vừa rồi cô Lạc không phải nói có chuyện gấp sao? có thể thấy cô Lạc không phải vì Hình mỗ.


Cố Tịch Dao cẩn thận nắm bắt biểu cảm của Hình Uy, nhưng… anh ta có cùng một đức hạnh với chủ của mình!
Đều là sinh viên tốt nghiệp với thành tích cao của học viện, khả năng khống chế biểu cảm phải nói tuyệt đỉnh.


Được thôi, cô từ bỏ, khẽ nhún vai: “Vậy nếu anh không nói thì có thể về rồi…”
Nói xong, cô bày ra tư thế muốn đóng cửa.

“Xin chờ đã, cô Cố!” Hình Uy lúc này gọi cô lại, chiếc hộp cầm trên tay, cung kính đưa đến trước mặt Cố Tịch Dao: “Thật ra hôm nay tôi đến, là thay chủ nhân tặng cô Cố một món đồ.

Xin cô Cố nhận lấy.


“Cái gì?” Cô liếc mắt nhìn chiếc hộp được gói kín, bên ngoài dùng giấy gói gói lại, cho nên nhìn không ra là thứ gì.

“Cô Cố tự mình mở ra thì sẽ biết.


“…” Cô nhíu mày, phòng bị nhìn Hình Uy: “Vô công bất thụ lộc, phi gian tức đạo! Bản cô nương cùng anh ta không còn quan hệ, thứ này, tôi không nhận!”

Hình Uy giống như đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, nhân lúc Cố Tịch Dao đóng cửa, anh ta vội vàng dúi chiếc hộp vào trong tay cô: “Cô Cố, cô vứt đi cũng được, xử lý thế nào cũng là chuyện của cô, Hình Uy không tiện xen vào.

Nhưng, chiếc hộp này cô nhất định phải nhận, nếu không Hình Uy trở về sẽ khó mà báo lại!”
Nói xong, anh ra bèn vội vàng đi ra, chuẩn bị rời khỏi.

Vừa đi được mấy bước, đột nhiên lại nhớ đến cái gì đó, quay đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao: “Cô Cố, tối nay chủ nhân… không trở về…”
“Anh có về hay không liên quan gì đến tôi?” Cô nhíu này, không vui, dường như muốn vạch rõ giới hạn giữa mình và người đàn ông đó: “Hình Uy, anh về nói với anh ta, chiếc hộp này tôi lát nữa vứt vào thùng rác!”
Sắc mặt của Hình Uy hơi trắng, suy tư một lát, cuối cùng mới nói sự thật: “Thật ra cô Cố… chủ nhân xảy ra tai nạn xe, còn đang ở bệnh viện…”
Bệnh viện?
Cô sững người.

Sau đó, bĩu môi, nhìn Hình Uy, nhả ra hai chữ: “Đáng đời!”
Rầm~.

Ở trước mặt của Hình Uy, cửa được đóng lại không một chút lưu tình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận