Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 704
“Hả!” Sở Dung Triết chợt nhớ ra chuyện gì: “Trước kia Phỉ Nhi nói cám ơn cậu đã tặng váy cho cô ấy… không phải… không phải cậu giành váy của Tịch Dao để tặng cho Phỉ Nhi đâu chứ?”
Đầu ngón tay của Cố Tịch Dao run run.

Sở Dung Triết cảm nhận được một cách rõ ràng, anh ta nắm chặt bàn tay của cô: “Trời ạ, Bắc Minh Quân, không ngờ cậu lại làm như vậy đấy! Rõ ràng là cậu thiên vị Phỉ Nhi! Thế cậu còn băn khoăn cái mông gì nữa hả? Dù gì chuyện cậu đính hôn với Phỉ Nhi đã chắc như đinh đóng cột rồi…”
Ầm.

Dường như có gì đó im bặt.

Sở Dung Triết buột miệng nói xong mới phát hiện mình lỡ lời.


Gương mặt Cố Tịch Dao cứng đờ!
Ánh mắt Bắc Minh Quân tối sầm.

“Sở Dung Triết, cậu cuốn xéo cho ông!”
Sở Dung Triết vội vàng bụm miệng lại…
“Không được phép đi!” Cố Tịch Dao gắt gỏng!
Cô lập tức quay người sang nhìn Sở Dung Triết, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Anh ta muốn đính hôn với người tình cũ đúng không?”
“…” Sở Dung Triết không dám nói gì, đôi mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Thấy vẻ tránh né của anh ta, Cố Tịch Dao bèn hiểu ngay.

Dường như trái tim cô đang rơi thẳng xuống dưới vực thẳm…

Cô hít sâu một hơi khí lạnh, cố gắng kềm chế sự đau đớn đang tràn lan trong lòng mình, cô nhếch môi cười lạnh, rồi mới quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Bắc Minh Quân…
“Chiếc váy này không phải là chiếc ban đầu! Cho dù anh mua cho tôi một trăm chiếc y hệt như thế thì cũng không có ý nghĩa gì cả! Có điều bây giờ cho dù anh trả lại chiếc cũ cho tôi thì tôi cũng chẳng cần nữa!”
Cô ngập ngừng một lúc, ánh mắt sáng sủa, giọng nói run rẩy trong vô thức: “Bộ lễ phục ấy xem như là quà đính hôn tôi tặng cho hai người! Anh Bắc Minh… tôi chúc hai người trăm năm cùng mộ (hạnh phúc), sớm sinh quỷ tử (quý tử), sức khỏe dần xốp (mạnh), vạn sự vây hãm (như ý)!”
*Các từ địa phương, đồng âm, chơi chữ.

Bắc Minh Quân nhíu mày lại, đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi trước sự lạnh lùng của cô…
“Wow!” Sở Dung Triết kinh ngạc! Ác thật nhỉ! Có điều anh ta thích, anh ta nhìn Cố Tịch Dao với ánh mắt sùng bái: “Tịch Dao, cô dữ (tài) quá…”
Cố Tịch Dao quay người đi, cô kéo Sở Dung Triết ra ngoài…
“Ê ê, Tịch Dao, chúng ta đi đâu đây?” Sở Dung Triết vừa để cô kéo ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn gương mặt đen như đít nồi của Bắc Minh Quân…
Bắc Minh Quân ra vẻ chỉ cần cậu dám đi theo cô ấy, cậu chết là cái chắc!
Nhưng nào ngờ giọng nói mềm mại của cô vang lên: “Dung Triết, đi thôi, bọn họ đính hôn, chúng ta đi hẹn hò…”
Bắc Minh Quân siết chặt nắm đấm!
Rắc… Sở Dung Triết nghe mà thấy tê dại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận