CHƯƠNG 71
“Ư…” Đáng đời.
Bối Lạp thoải mái ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên.
Dương Dương bĩu môi, lại tiếp tục thì thầm: “Thật ra, tao rất nhớ mẹ, nhưng mà tao thật rất muốn nhìn ba một chút… Mặc dù, ông ấy là ba của Trình Trình nhà mày, không phải ba của tao, nhưng mà… không phải tao và Trình Trình giống nhau sao? Vậy có lẽ ba tao giống ba Trình Trình mới đúng chứ, Trái Banh, mày nói có đúng hay không?”
“Ư…” Quỷ mới biết được.
Bối Lạp câu được câu không hùa theo, thoải mái sắp ngủ thiếp đi.
” Trái Banh mày biết không, mẹ tao nói, khi tao còn rất nhỏ, ba đã phủi mông một cái bay lên thiên đường rồi, nói đời này tao sẽ không gặp được ba… Trái Banh, tao không đau lòng đâu… Nói cho mày biết, thật ra tao đã lén vỗ mông nhiều lần, nhưng không hề bay lên được… Tao nghĩ ba tao nhất định không phải loài người, ông ấy chắc là chim biến thành…”
“Ư…” Ba cậu chính là người chim.
Bối Lạp đã sắp không chịu nổi suy nghĩ linh tinh của Dương Dương.
Cuối cùng, dường như Dương Dương đã đưa ra quyết định rất lớn: “Ừm! ba birdman của tao nhất định giống ba của Trình Trình… tao phải tận mắt nhìn thấy ông ấy mới cam tâm, như vậy khi tao rời đi, cũng không có tiếc nuối.
Ừ, cứ quyết định như vậy…”
“Grư…” Bối Lạp đã cất tiếng ngáy.
***
Tòa nhà Bắc Minh thị.
Cố Tịch Dao vừa gặm bánh mì trong tay, vừa chen vào thang máy.
Chà, tên Bắc Minh Quân đó giày vò cô một đêm không ngủ còn chưa tính.
Cô vừa về nhà với mẹ và con trai một lát, còn chưa kịp nằm, anh đã gọi điện thoại tới, lạnh lùng nói, nếu đi làm trễ sẽ trừ lương của cô, thế là, cô đành đội mũ cầm ô chạy vội đến đây.
‘Ting’, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Linda đã chờ ở cửa thang máy.
Liếc nhìn Cố Tịch Dao vừa muốn ra.
Bỗng nhiên, nước lạnh táp mạnh vào mặt cô.
Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cố Tịch Dao không nhịn được lườm một cái.
Sau đó, cô hơi vội vàng bung dù đã chuẩn bị sẵn trong tay ra…
Phần phật một tiếng, nước bị dù chặn lại.
Cố Tịch Dao may mắn thoát khỏi tai nạn.
Nhưng hành động ngu xuẩn của Linda vẫn chọc giận cô.
Mẹ kiếp! Vốn một đêm không ngủ, đã đủ tức giận điên rồi.
“Cố Tịch Dao! Cô vậy mà…”
Linda khó tin nhìn Cố Tịch Dao bung dù.
Cố Tịch Dao lạnh lùng nhìn Linda đầy vẻ châm biếm, chậm rãi vẩy nước thu dù lại: “Linda, cùng một mánh khoé, mà cô lại có thể ngốc đến mức dùng hai lần, trình không khỏi quá thấp mà.”
Dứt lời, cô liền bước ra khỏi thang máy, thẳng lưng, đi thẳng đến văn phòng của Bắc Minh Quân, lại phát hiện, cửa lớn văn phòng Tổng giám đốc luôn đóng chặt, lại khép hờ …
Cô tò mò chậm rãi bước chân, dường như mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền tiếng cười như chuông bạc của phụ nữ…