Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Sở Dung Triết cười gượng: “Tôi… ha ha, Bắc Minh Quân, cậu đừng kích động… tôi thật sự bất đắc dĩ lắm mới phải làm thế… huống hồ chi vết thương của cậu còn chưa lành, tức giận không tốt cho sức khỏe…”
Sở Dung Khiết chỉ và băng gạc trên trán Bắc Minh Quân.

Bốp!
Một nắm đấm giáng mạnh vào bụng anh ta.

“Tôi nói cậu không được có ý đồ gì với cô ấy, cậu lại không nghe!” Bắc Minh Quân thật sự tức giận, trừng mắt nhìn người anh em không an phận, anh nổi giận, hận không thể đánh chết anh ta! “Vừa rồi tay nào nắm lấy tay cô ấy? Cậu tự ra tay hay để tôi đây?”
“A a…” Sở Dung Triết ôm bụng, đau đến nhe răng, tự biết mình đuối lý, ai bảo anh ta nhất thời lanh chanh cứu Phỉ Nhi, lại đẩy một người phụ nữ khác rơi vào dầu sôi lửa bỏng chứ?
“Tôi, tôi tự mình làm…” Anh bĩu môi, vẻ mặt tủi thân, ngơ ngác nhìn thoáng qua tay phải được Cố Tịch Dao dắt qua, thật là oan quá, rõ ràng cô nắm tay anh ta mà… “Vậy Bắc Minh Nhị, dù sao tay phải dùng để ăn cơm… A…”
Trong nhà vệ sinh lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết…
Từng giây từng phút trôi qua, Cố Tịch Dao nhìn vị trí bên cạnh thì không khỏi có chút lo lắng.

Không lẽ Sở Nhị kia thật sự ăn bậy nên đau bụng chứ?
Vì thế, cô cầm lấy điện thoại gọi một dãy số…
Tiếng chuông vang lên một lúc lâu thì đối phương mới nghe máy——
“…Alo…” Giọng trầm thấp của Sở Dung Triết truyền đến, có vẻ rất yếu ớt.

Giọng nói kia rõ ràng không phải là táo bón cũng là chân mềm nhũn.

Cô nhíu mày lại: “Dung Triết, anh vẫn ổn chứ? Bộ phim sắp kết thúc rồi.


“…” Sở Dung Triết ở đầu bên kia dừng một chút rồi cẩn thận nói, giống như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó: “Chuyện đó… Tịch Dao… Tôi tạm thời có chút việc nên không thể đi với cô được, lát nữa tôi cho người đưa cô về được không…”
Cố Tịch Dao hạ vai xuống: “Dung Triết, anh thật sự không sao chứ? Có phải bị tiêu chảy không?”
“À… không, không phải…” Giọng Sở Dung Triết ở điện thoại bên kia giống như sắp khóc.

“Vậy sao?” Cố Tịch Dao cảm thấy Sở Dung Triết đang nũng nịu, hoàn toàn không giống như Sở Nhị nhìn thấy người đẹp lập tức đến gần như keo dính chuột.

Bởi vì quan hệ của cô và Bắc Minh Quân cho nên anh ta không dám sao? Không thể không nói Sở Dung Triết vẫn rất coi trọng người bạn Bắc Minh Quân kia? Nếu vậy thì cô cũng không miễn cưỡng anh ta: “Vậy được rồi, anh có việc thì đi trước đi… tôi không cần anh cho người tới đón tôi, bởi vì tôi còn có cuộc hẹn tiếp theo…”
“Ồ…” Sở Dung Triết sửng sốt kêu to: “Hả? Cô, cô còn có có cuộc hẹn tiếp theo sao?”
Shhhh…
Dường như Cố Tịch Dao mơ hồ nghe thấy hai tiếng hít hơi ở đầu điện thoại bên kia.

Là ảo giác của cô sao?
“Ừ.

Anh không thể đi với tôi nên tôi đành phải gọi người khác…” Cô trả lời rất nhẹ nhàng.

“…Vậy cô gọi ai đi với cô?” Sở Dung Triết chịu áp lực nào đó nhưng vẫn tò mò hỏi.

“Không biết, có lẽ là Vân Chi Lâm hoặc là Khởi Hiên… có lẽ là…”
Cô còn chưa nói xong thì nghe thấy Sở Dung Triết kêu thảm thiết: “A a a, cô đừng gọi cho bọn họ! Tôi lập tức tới…”
Tút tút tút tút, bên kia đã cúp máy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui