Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Anh thở một hơi, thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì giọng điệu không khỏi mềm xuống: “Thật ra… cô mãi mãi là mẹ của con trai tôi… Tịch Dao, nếu cô đồng ý, tôi có thể coi như mấy năm nay chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta quay lại giống như trước kia không tốt sao?”
“…” Trái tim cô dần lạnh lẽo, nắm chặt ngón tay, nhưng vẫn không động đậy.

Anh dịch tới gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, lại cảm nhận được cơ thể của cô vẫn cứng đờ…
“Đừng vì chuyện của Phỉ Nhi mà giận tôi được không?” Anh hiếm khi dùng giọng điệu dỗ dành như vậy: “Tôi đã mua tầng lầu cô thuê, thậm chí dọn đến nhà đối diện cô, chẳng lẽ cô còn không hiểu ý của tôi sao?”
“…” Cô cắn môi, nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Nhưng cô vẫn không hé răng.

Anh càng nhíu mày xoay người cô lại, ép cô đối mặt với mình ——
Anh không ngờ cô không chịu nhìn mình.


“Tịch Dao…” Anh thấp giọng kêu, ngón tay thon dài xoa khuôn mặt mềm mại của cô, trán áp lên trán cô: “Đừng giận dỗi tôi được không? Tôi không thích cô uống rượu say, không thích cô hẹn hò với đàn ông khác… cho dù trước kia cô lừa gạt tôi, chỉ cần cô đồng ý sống ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, giống như trước vậy, được không…”
Loảng xoảng.

Tiếng trái tim cô tan nát.

Lần này cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn vào con ngươi sâu như biển của anh một lúc lâu.

Cô cười nhạo một tiếng —
“Bắc Minh Quân, anh cảm thấy chúng ta còn có thể quay lại trước kia sao? Quay lại làm bạn giường như trước kia sao?? À… Rốt cuộc anh coi Cố Tịch Dao này là ai? Không, anh coi tôi là một món đồ chơi, là một con thú cưng, vui vẻ thì dỗ dành một cái, không vui là điên cuồng trả thù!” Đôi mắt cô lóe lên lạnh lẽo: “Có lẽ quá khứ tôi thật sự rất ngốc, từng mong chờ sống hạnh phúc với anh và bọn nhỏ… Nhưng kết quả, sự thật chứng minh là tôi đã hy vọng xa vời! Anh muốn cưới ai là quyền tự do của anh! Tôi muốn ở với ai là quyền tự do của tôi!”
Ánh mắt anh run lên, ngón tay cứng đờ: “Vì sao cô lại để ý đến chuyện kết hôn như thế? Bởi vì tôi không cho cô thứ này cho nên cô không muốn ở bên cạnh tôi đúng không?”
“…” Cổ họng cô lạnh lẽo, con ngươi lóe lên: “Phải, cũng không phải!”

Phải là vì từ nhỏ cô đã chịu cực khổ trong nhà họ Cố, làm cho cô không thể trở thành kẻ thứ ba, không thể chung chồng với người khác cả đời được!
Không phải là vì cô thật sự rất để ý không phải là kết hôn, mà là người đàn ông của cô phải chung thủy duy nhất một mình cô mà tôi.

Nhưng Bắc Minh Quân lại phạm vào tất cả những thứ cấm kỵ của cô!
Cô không thể cứ mơ hồ sống cả đời với anh được.

Có lẽ năm đó cô và anh ồn ào tranh giành quyền nuôi con thì cô đã biết, người đàn ông này —
Chỉ cần con trai không cần mẹ!
Ánh mắt Bắc Minh Quân sâu thẳm.

Nếu nhất định phải dùng hôn nhân mới có thể giữ người phụ nữ này lại, vậy Phỉ Nhi thì sao?
Lúc này anh cảm thấy định mệnh đang chơi đùa với mình.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận