Nhưng anh vẫn bị mắc câu!
Đối với cô không buông tay được…
“Thật ra trong lòng chủ nhân rõ hơn Hình Uy.
” Hình Uy thở dài: “Trái tim của chủ nhân để ý cô Cố, nhưng cô Phỉ Nhi đối với chủ nhân lại yêu đến dại khờ… Vấn đề này thật sự rất khó giải quyết, nếu như ở cổ đại thì tốt rồi, chủ nhân có thể một lúc lấy hai người…”
“Hình Uy!” Bắc Minh Quân gằn lên.
Hình Uy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bắc Minh Quân nhíu mày, sự buồn bực trong đáy mắt càng lúc càng nồng đậm…
Hôn nhân, đối với anh mà nói, luôn là chuyện thiêng liêng.
Không yêu thì không lấy, là lời hứa của anh trước chúa.
Mà lấy Phỉ Nhi, là lời hứa của nhiều năm trước của anh!
Nhưng bởi vì Dao Nhi, anh bắt đầu hoài nghi thái độ của mình đối với hôn nhân, thật sự trung thành như vậy sao…
“Hình Uy, cậu nói xem… phụ nữ thích nhất cái gì? Hoặc nói, phụ nữ khát vọng nhất điều gì?”
Trong ánh mắt của anh có chút mơ màng.
Hình Uy suy tư một lúc, trả lời—
“Yêu.
Phụ nữ khát vọng nhất là có được tình yêu.
”
Bắc Minh Quân nhíu mày thấy khó tin, sững ra liếc nhìn Hình Uy.
Dùng sức hút sâu một hơi thuốc.
“Vậy thì, Hình Uy cậu thật sự chưa từng quen bạn gái sao?”
Thần sắc của Hình Uy trở nên căng thẳng, mặt mày có hơi ngại ngùng: “Ừm… chưa, thật sự chưa từng có…”
“Vậy cậu sao biết phụ nữ khát vọng nhất là tình yêu?” Bắc Minh Quân phiền não đấm vào tường!
Anh biết, vấn đề thâm sâu này căn bản không nên hỏi Hình Uy.
Hình Uy ái ngại nhếch môi: “Nếu không trước đây cô Tô Ánh Uyển đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm như vậy là vì điều gì? Cô Phỉ Nhi chịu nhiều khổ sở cũng muốn trở về tìm chủ nhân, là vì sao? Không phải đều vì bọn họ yêu sâu sắc chủ nhân sao?”
“Vậy còn tôi?” Ánh mắt của anh có chút mê mang.
“Chủ nhân muốn nói, chủ nhân luôn cảm thấy chủ nhân yêu Phỉ Nhi, phải không?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“… Hình Uy không dám cuồng ngôn, ít nhất năm đó khi tôi đến Tây Ban Nha thăm chủ nhân, tôi cũng cho rằng chủ nhân thật sự yêu sâu sắc cô Phỉ Nhi… Nhưng hiện nay xem ra…”
“Như thế nào?” Ánh mắt của anh trở nên căng thẳng.
“Đã từng, chủ nhân ở trong mắt Hình Uy, là người cao quý không có cảm xúc.
Cho dù cô Phỉ Nhi ở bên cạnh chủ nhân, chủ nhân vẫn lạnh nhạt yên tĩnh… Sau này, khi chủ nhân ở cùng cô Tô, vẫn lạnh nhạt yên tĩnh… Mãi đến khi cô Cố xuất hiện, chủ nhân hình như không giống như vậy nữa… nên nói, chủ nhân mỗi khi đối diện với cô Cố, sự bình tĩnh và ưu nhã dần dần biến mất, ngược lại cuồng vọng, bực tức, nóng nảy, không biết xấu hổ… thậm chí có thể nói, ừm… đối với cô Cố còn rất thô lỗ…”
“Im miệng!” Anh không vui nhíu mày, anh đã có biểu hiện tồi tệ như vậy sao?.