CHƯƠNG 76
Cô rửa mặt xong ngước mắt lên, nhìn bóng dáng của mình trong gương.
Mái tóc ướt sũng rối bời xõa trên vai, lớp trang điểm kỹ càng đã được gột sạch, khuôn mặt hơi tái.
Không ngờ sáng nay cô trốn được Linda nhưng lại không tránh được Cố Anh Thư.
Ha ha, cô nhìn vào gương cười nhạo một tiếng.
“Cố Tịch Dao ơi là Cố Tịch Dao, lẽ nào số mệnh của mày khắc với nước sao?”
Cô hít một hơi lạnh, vỗ vài cái vào mặt, dường như muốn phủi hết những chuyện không vui kia đi, trên người cô chỉ còn mặc một chiếc quần lót.
Lúc nãy Cố Anh Thư tạt ly nước trà kia đúng là điêu luyện gần như ướt từ đầu xuống chân… làm cho chiếc váy màu đen ướt sũng dính sát vào người của cô, làm lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Cô không khỏi thở dài một hơi.
Cô xoay người đi vào một phòng vệ sinh riêng, rồi đưa tay kéo váy xuống…
Tiếng sột soạt làm cho cô không nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh.
Đột nhiên, ầm…
Cánh cửa bị một lực mạnh đá văng!
Ổ khóa không chắc chắn kia lập tức hư.
Cố Tịch Dao lập tức ngồi xuống bồn cầu, ngây ngốc cả người.
Cô khó tin nhìn thoáng qua dáng người cao lớn đẹp trai của Bắc Minh Quân đập vào mắt mình.
Bộ âu phục thủ công đắt tiền được ủi phẳng không dính một hạt bụi.
Mái tóc đen ôm rũ trước trán, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như vẽ, vô cùng cân xứng.
Đôi mắt sâu thẳm, buồn bã nhìn cô…
Mà sau khi cô cởi quần áo ướt sũng thì trên người chỉ mặc một chiếc quần lót.
Đặc biệt là lúc này quần lót đã bị cô kéo xuống đầu gối…
Cố Tịch Dao kinh ngạc mở to miệng, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình…
“… A, tổng giám đốc… đây là phòng vệ sinh nữ…”
Môi mỏng của Bắc Minh Quân hơi cong lên, khuôn mặt bình tĩnh không chút biểu cảm kia thoáng qua một chút lo lắng khó nhận ra.
“Tôi biết rồi.
” Anh thờ ơ nói ra ba chữ.
Đôi mắt của Cố Tịch Dao mở to hơn nữa, ngồi trên bồn cầu muốn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Dưới ánh mắt đen nhìn chăm chú của anh, hai má cô đột nhiên đỏ lên.
Cô vội vàng khép hai chân lại, hai tay che bụng… vẻ mặt khó tin nhìn anh: “Biết rõ mà vẫn chưa cút đi sao?”
Anh lạnh lùng híp mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm, nụ cười kia khiến da đầu của Cố Tịch Dao tê dại.
Cô nóng lòng che giấu sự xấu hổ, vì thế sắc mặt khó của mình nên buông lời châm chọc anh: “Không lẽ tổng giám đốc cũng có sở thích đó, cũng muốn nếm thử mùi vị ngồi tiểu sao?”
“Được đó, nếm thử một chút!” Bắc Minh Quân cười khẩy, bình tĩnh nói ra từng từ một.
Sau đó, mặc ánh mắt hoảng sợ của Cố Tịch Dao… Dáng người cao lớn kia vẫn chen vào phòng vệ sinh riêng.
Ầm, cánh cửa được đóng lại.
Anh bình tĩnh đứng trước mặt cô, ngón tay thon dài bắt đầu cởi thắt lưng đắt tiền ra…