Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 763
“Hì hì!” Dương Dương lè cái lưỡi nhỏ của mình ra, cười rạng rỡ với Cố Tịch Dao, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn đều tăm tắp trắng tinh, đẹp cực kỳ: “Dương Dương quá nhớ đồ ăn mẹ nấu mà…mẹ bế Dương Dương đi rửa tay đi…có được không…”
“Con đó…” Cố Tịch Dao sủng nịch mà chọt chọt cái mũi nhỏ của Dương Dương, đứa con trai này tuy nghịch ngợm, nhưng khi đứng trước sự đúng sai rõ ràng, vẫn rất là nghe lời hiểu chuyện.

Cô bế cơ thể nhỏ nhắn của Dương Dương lên: “Ey yo, Tiểu Dương Dương nhà chúng ta có phải lại cao hơn rồi không?”
“Ừm hứm!” Dương Dương ngạo kiều mà hừ một cái: “Còn phải nói nữa, Dương Dương phải cao lớn thật nhanh, như vậy mới có thể tán gái được a…”
“Cố Dương Dương, con được lắm! Lại đào hoa rồi đúng không? Tuổi còn nhỏ mà đã muốn đi tán gái rồi, hửm?” Cô giả vờ tức giận, quay đầu hung hăng trừng Bắc Minh Quân một cái, đều tại cái giống bại hoại của anh không tốt! Sinh ra một thằng con trai háo sắc như vậy!
Ai ngờ, Bắc Minh Quân đã đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào cái bể cá mập ú của cô, bởi vì trong bể cá còn có cắm hoa hợp hoan của anh nữa…
Chỉ là—

Quân gia nhìn cái bể cá đó, càng nhìn hoa trong bể cá, đôi mày hệt như kiếm càng nhíu chặt lại!
Một lúc sau, Quân gia cuối cùng cũng nhịn không được mà tức giận gào lên—
“Cố Tịch Dao! Chết tiệt cô rốt cuộc đã làm gì với bọn chúng vậy hả?!!”
Cô bế Dương Dương, bĩu môi: “Tôi có thể làm gì bọn chúng được?”
“Vậy tại sao bọn chúng mới một đêm mà đã trở thành cái bộ dạng này rồi?!”
Anh thấp giọng gào lên, còn nhớ tối hôm qua, anh ôm lấy một bó hoa hợp hoan đã tỉ mỉ chọn lựa như một tên ngốc, cả đời này lần đầu tiên làm mấy chuyện ngu ngốc như tặng hoa, nhưng không ngờ, mới một ngày mà thôi!
Hoa hợp hoan hôm qua còn cắm trong bể cá đầy tươi rói, lúc này đã giống như tàn hoa bại liễu, xụi lơ ở bên trên bể cá, thảm không nhìn nổi…
Còn cá trong bể vẫn còn bơi đi bơi lại đầy sức sống, vô cùng đắc ý!
Trình Trình hiển nhiên cũng chú ý đến cái bể cá và hoa đó, ờm, tàn hoa…
Cố Tịch Dao trợn trắng mắt với Bắc Minh Quân một cái: “Tôi làm sao mà biết mấy con cá đó làm gì chứ? Là tự anh đòi bỏ vào bể cá đó thôi! Trách được ai! Hừ! Dương Dương Trình Trình, đi, mẹ đưa các con đi rửa tay, sau đó ăn cơm…”

Trình Trình ngoan ngoãn đi theo…
Dương Dương trừng to đôi mắt, tò mò mà truy hỏi: “Mẹ ơi…có phải mấy con cá đó đã ăn hoa rồi không?”
“Không phải! Mấy hoa đó có độc a, cá ăn vào sẽ chết đó!” Cô nói vô cùng mỉa mai.

Giống như cô và Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân chính là hoa hợp hoan có độc đó.

Còn cô thì chính là đám cá chỉ biết bơi qua bơi lại đầy ngốc nghếch kia…
Nhưng nghe nói cá chỉ có ký ức 7 giây thôi.

Qua 7 giây, cá liền sẽ quên đi chuyện xảy ra vào 7 giây trước, cứ như vậy mà tuần hoàn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận