Chương 789
Tô Ánh Uyển lúc này mới phát hiện Phỉ Nhi kích động có chút khác thường, tròng mắt cô ta lại quét qua nhìn trang bì tạp chí rơi trên sàn.
Góc nghiên rõ ràng này của Quân, thật sự anh tuấn đến mức làm người ta hít thở không thông…
Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt này, không khỏi vừa si mê… Nhưng mà, anh lại đánh đàn vì Cố Tịch Dao! Cái này làm ánh mắt Tô Ánh Uyển lập tức lạnh như băng!
“Hu hu hu… Ánh Uyển, mình thật khó chịu… Thật sự khó chịu… Tim đau quá… Hu hu…”
Phỉ Nhi gần như là gào khóc.
Lập tức dọa sợ mấy người đứng đó.
Cô ấy khóc đầy cả một mặt, nước mắt dù thế nào cũng không ngăn lại được…
Càng khóc, lồ ng ngực cô ấy càng khó chịu, càng khó thở…
“Ánh Uyển, mình… mình…” Cô ấy ôm lấy lồ ng ngực, cơn khó thở càng nặng nề…
Tô Ánh Uyển giật mình, “Phỉ Nhi! Cậu làm sao vậy? Phỉ Nhi…”
Phỉ Nhi níu lấy cổ áo, ngón tay tái nhớ run rẩy chỉ vào túi da trên bàn trang điểm, “Ánh… Giúp mình…”
Tô Ánh Uyển lập tức hiểu ý, vội vàng cầm lấy túi da của Phỉ Nhi, đổ toàn bộ đồ ra, “Là cái gì? Thuốc? Có phải là thuốc? … Cái này? Hay là cái này?”
Nhìn dáng vẻ Phỉ Nhi sắp không thở nổi, Tô Ánh Uyển đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù cô ta hận không thể để Phỉ Nhi lập tức biến mất, nhưng Phỉ Nhi không thể gặp chuyện không may lúc này nữa, nếu không cô ta không thoát khỏi liên quan! Bắc Minh Quân cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô ta!
“Cái này…” Phỉ Nhi chỉ về lọ thuốc trong tay cô ta
“A! Được rồi…” Tô Ánh Uyển vội vàng đặt chai thuốc vào trong miệng Phỉ Nhi, đè x uống nút phun sương…
Phỉ Nhi cố gắng hít lấy thuốc, một lúc lâu, mới dần dần bình phục lại…
Hô hấp cũng thông, chỉ là nước mắt vẫn treo ở khóe mắt, đau khổ đến phát run…
“Phỉ Nhi, vừa rồi cậu thật sự hù chết mình…” Tô Ánh Uyển lúc này mới thở dài một hơi.
Phỉ Nhi mím môi, muốn nói nước mắt lại chảy ra trước…
“Ánh Uyển, vừa rồi cám ơn cậu…” Phỉ Nhi ôm lấy lồ ng ngực vẫn còn đang rung động, “Trận hỏa hoạn năm đó, mình vì hít vào quá nhiều khói mù, nên tổn thương phế quản…”
“Con ngốc, vậy cậu còn kích động như vậy? Thân thể quan trọng hơn, biết không?” Tô Ánh Uyển rút một tờ khăn giấy, lau đi nước mắt trên gò má cô ấy.
Vành mắt Phỉ Nhi rưng rưng, cắn môi, lắc đầu: “Mình cũng biết… Nhưng Ánh Uyển, vừa rồi mình thật sự quá kinh hãi… Mình…”
Nói xong, Phỉ Nhi lại nghẹn ngào.
Tô Ánh Uyển cau mày, “Cậu nhìn cậu đi, chỉ vì chuyện này đã khó chịu đến thế này rồi? Vậy sau này kết hôn với Quân rồi, phụ nữ vây quanh anh ấy hằng ha sa số, không lẽ một người cậu lại khóc một lần?”
Phỉ Nhi cắn môi, con ngươi rưng rưng nhìn Tô Ánh Uyển…
“Không, Ánh Uyển, cho đến bây giờ Quân không phải là một người đàn ông lăng nhăng…”
Tô Ánh Uyển nhìn gương mặt Phỉ Nhi khóc đến xấu xí lại đáng thương, hận không thể cho cô ấy một bạt tai!