Chương 853
Thời gian quá dài, anh cũng không phân rõ được.
Thời gian đủ để làm cho người ta quên đi một người.
Đủ để nỗi nhớ về một người lắng đọng xuống.
Nhưng mà không ngờ là hai năm trôi qua…
Nỗi nhớ của anh đối với cô càng ngày càng tăng.
Mà cô lại chạy đến Sabah, đó chính là thành phố mà anh không muốn đối mặt.
Phỉ Nhi lại còn sống trở về, đó chính là lời hứa mà anh không thể bỏ đi.
Thế là bọn họ cứ giằng co như vậy.
Anh nghĩ, nếu như không phải cô đã trở về, có lẽ là cho đến ngày hôm nay anh cũng sẽ không đặt chân đến Sabah.
Cô có biết anh đến đây phải cần bao nhiêu sự can đảm hay không?
Cô lại nói một câu không yêu nữa…
“Đúng, bị tổn thương rất sâu.
” Cô gật gật đầu, trong lòng lại đang hồi tưởng lại tổn thương của anh đâu chỉ bắt đầu từ hai năm trước.
Bây giờ không phải vẫn làm tôi tổn thương như cũ sao? Vào ngày mà anh đính hôn, trong giây phút buông tay cô ra để ôm lấy Phỉ Nhi, cô liền tỉnh táo lại.
Tỉnh táo mà đối mặt với người đàn ông này, tỉnh táo mà đối mặt với tương lai của mình.
Cô không phải là không còn yêu, mà là không thể yêu được nữa…
Trong lòng của anh chợt cứng lại.
Bỗng nhiên buông tay ra, mặt không hoảng hốt, ưu nhã đứng thẳng dậy.
Nhìn người trước mặt thật lâu, trong mắt xẹt qua một vòng bi thương…
Nghĩ lại, anh đã sớm nên ngờ tới người giống như anh không thích hợp với chuyện tình yêu như thế này!
Cả đời này, người phụ nữ mà Bắc Minh Quân anh quan tâm nhất.
Người phụ nữ đã vứt bỏ anh từ nhỏ, đúng vậy.
Người phụ nữ đã sinh con cho anh, đúng vậy.
Cổ họng nghẹn lại, anh tự giễu cười một tiếng, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Giống như là đưa ra quyết định gì đó.
“Được, tôi đồng ý với em, trả lại cho em một đứa con.
”
Anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
“Thật ư?” Đôi mắt buồn bã của cô đột nhiên sáng lên, giống như đã nhìn thấy hi vọng, trong nháy mắt phát ra ánh sáng, có làm như thế nào cũng không nghĩ tới anh lại sẵn sàng trả lại một đứa con cho cô.
Ánh mắt kia nhìn đến nỗi làm cho anh cảm thấy chật vật.
Hơi giật giật đôi môi mỏng, đùa cợt nói: “Không cần phải vui mừng sớm như vậy, tôi có một điều kiện.
”
“Điều kiện gì?” Dây thần kinh của cô không hiểu sao lại siết chặt, cô biết người đàn ông này không có cái gọi là lương tâm.
Anh cong miệng, trong ánh mắt xuất hiện một tia gian xảo, ngón tay đột nhiên chạm vào đôi môi của cô, vuốt ve một cách mập mờ, dịu dàng nói:
“Tôi muốn em… kết hôn thay thế trong một tháng.
”