Chương 886
Anh biết nỗi lo của cô, nhưng anh lại cố chấp không muốn buông tay, nhắm mắt lại, anh ôm cô từ phía sau, hơi cúi xuống, dựa vào vai cô, ngửi mùi thơm thoang thoảng của cô…
Đây là hương vị mà anh khát vọng.
Kota Kinabalu, Sabah, có nhiều người gốc nước T sinh sống.
Cho nên không khí Tết Nguyên Đán tương đối đậm.
Bắc Minh Quân chở Cố Tịch Dao đến một nhà hàng địa phương ở Kota Kinabalu.
Hai người ngồi xuống một vị trí cạnh cửa sổ.
Đột nhiên ngưng chiến, Cố Tịch Dao thực sự không quen với Bắc Minh Quân như vậy.
“Ngồi đi, nhà hàng này ngon, anh đã từng đến đây rồi.
”
Cố Tịch Dao dường như là một nửa người Sabah.
Cô gọi một vài món ăn đặc biệt ở Sabah, nói ngay lập tức: “Em sẽ mời bữa ăn này, coi như là thực tập cho anh.
”
“Thực tập?” Anh nhíu mày, đọc lời nhắn trong đôi mắt trong veo của cô: “Năm mới em vẫn không muốn về thành phố A với anh sao?”
Cô lắc đầu: “Ở Thành phố A cũng chỉ có mỗi mình em, chi bằng em dành cả năm mới ở với Anna tại Sabah còn hơn.
”
Các món ăn lần lượt được bày lên bàn.
Một trong số đó là món yêu thích của Cố Tịch Dao và cô gái nhỏ——
Cà ri cá Kapita nấu với cá chim, nước cốt dừa, tiêu, ớt đỏ,… rất đậm chất Malay.
Bắc Minh Quân nhíu mày, anh rất kén chọn, rõ ràng là anh không hứng thú với cái bát tương ớt đỏ này.
Nhưng Cố Tịch Dao lại ham ăn, ăn uống đến say sưa nên anh chỉ đành nhấc đũa lên, cắn vài miếng một cách tượng trưng.
Người phụ nữ này quan tâm đến đồ ăn hơn anh rất nhiều.
“Nếu anh đưa em về nhà Bắc Minh đón Tết cùng các con nhỏ thì sao?”
“Khụ khụ khụ…” Anh đột nhiên nói ra một câu khiến cô suýt nghẹn chết.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô nhìn anh chằm chằm: “Anh điên à?”
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô, ánh mắt bình tĩnh: “Anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.
”
“Tôi đến nhà Bắc Minh sao? Với thân phận gì?” Không phải cô không muốn đón Tết cùng con trai, vấn đề là cô còn con gái nhỏ… than ôi, thật là rối rắm.
“Rất đơn giản, em là mẹ của con trai anh.
Lý do này đã đủ để em bước chân vào nhà Bắc Minh rồi.
” Anh nói dứt khoát, vì ở nhà Bắc Minh, cậu hai Bắc Minh anh nói một thì không ai dám nói hai.
Cô ngượng ngùng cười, nhưng trong lòng lại nói: Lý do này lại không đủ để gả vào nhà Bắc Minh.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, bỏ đi những suy nghĩ lung tung đó, suy đi nghĩ lại, cô vẫn lắc đầu: “Bỏ đi.
Mặc dù em cũng muốn cùng Trình Trình và Dương Dương đón năm mới nhưng em không muốn đến nhà Bắc Minh.
”
Cô không muốn nhìn biểu hiện của ông chủ nhà Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm.
Cô thậm chí không muốn dung nhập gia tộc của Bắc Minh Quân.