CHƯƠNG 9
Cố Tịch Dao vốn định quát lên với anh ta, nhưng cô chợt thay đổi suy nghĩ.
Cô khẽ cắn răng, vẫn giữ vẻ mặt rất thỏa đáng, giả mù sa mưa mỉm cười với anh ta: “Ồ? Anh ơi, anh hiểu lầm rồi.
Tôi là đến kiếm ‘phục vụ’ đấy!”
Cố Tịch Dao nói xong thì cũng dùng ánh mắt khinh thường đánh giá người đàn ông trước mặt mấy lần.
Cô còn khoa trương hơn bằng cách làm động tác lấy tiền từ trong túi xách ra, dáng vẻ giống hệt với các chị gái đang boa cho mấy anh chàng phục vụ.
Cô cất giọng lạnh lùng, kiêu ngạo, đầy mỉa mai, nói: “Chậc chậc, thực sự là đáng tiếc, nhìn anh có vẻ không phù hợp với tiêu chuẩn của tôi lắm!”
Hừ! Dám mỉa mai cô vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Đẹp trai thì thế nào?
Độc mồm độc miệng như thế đúng là đáng tiếc cho một gương mặt đẹp.
Người đàn ông kia cũng không thấy tức giận vì lời nói khiêu khích của cô.
Anh ta chỉ lạnh lùng nhíu mày, mím môi nói: “Vừa hay, tôi cũng không thích phụ nữ lố lăng.
”
Phụ nữ lố lăng?
Anh ta dám nói cô là phụ nữ lố lăng?
Cô trợn to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Được lắm!
Anh ta hết lần này đến lần khác khiêu khích sự kiên nhẫn của cô.
Cô siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái nhợt.
Mẹ nó chứ anh dựa vào cái gì gọi cô đây là người phụ nữ lố lăng?
Hôm nay sao cô xui thế?
Cô chỉ là mượn cửa sổ xe để làm gương sửa sang lại quần áo cho đàng hoàng thôi.
Chẳng lẽ chỉ có vậy mà đáng bị người đàn ông bất lịch sự này nhục mạ thế sao?
Cố Tịch Dao nhìn gương mặt đơ ngàn năm không thay đổi của người đàn ông này.
Cô tức giận nghiến răng ken két.
Dường như trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông này chưa từng xuất hiện hỉ nộ ái ố.
Một gương mặt đẹp không tì vết.
Càng nhìn càng tức.
Dáng vẻ đẹp trai thì có thể bắt nạt phụ nữ sao?
Chạy siêu xe thì có thể xem thường phụ nữ sao?
Cô siết chặt nắm đấm giận đến phát run, liếc anh ta một cái, thừa dịp trước khi anh ta sắp đóng cửa sổ xe lại…
Cô Cố đã làm ra hành động điên rồ nhất, cũng đàn ông nhất…
Cô lặng lẽ mỉm cười, đột nhiên cúi lưng xuống.
Cố ý dán sát gương mặt vào cửa sổ xe, giả vờ làm ra dáng vẻ phong tình quyến rũ.
Một tay Cố Tịch Dao đặt trên cửa kính, ngăn anh ta đóng cửa xe lại.
Cô cười híp mắt, duỗi tay còn lại thừa dịp trước khi anh ta kịp phản ứng…