Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 903
Đôi mắt của Bắc Minh Quân lập tức đóng băng: “Không sao! Tôi sẽ đi xem!”
Nói xong anh vội vàng bước xuống xe.

Gần như không một chút do dự, anh lao vào sân với tốc độ cực nhanh——
Một thoáng hoảng sợ thoáng qua trong tim anh.

Anh sợ người bị bắn sẽ là Tịch Dao…
Sân sau.

Mạc Cẩm Thành mang theo một khẩu súng ngắn, viên đạn vừa được nhả ra——
Đột nhiên,

“Thưa anh, anh không được vào!”
“Cút ra!”
Cùng với một tiếng gầm, khuôn mặt của Bắc Minh Quân lọt vào mắt Cố Tịch Dao…
Mạc Cẩm Thành khó hiểu nhướng mày, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi.

Người phụ nữ thanh lịch bên cạnh Mạc Cẩm Thành tái mặt…
“Bắc Minh Quân ngu ngốc! Sao anh lại vào đây?” Cố Tịch Dao có chút kinh ngạc, vị này không phải chết cũng không chịu đi vào sao?
Bắc Minh Quân rất ngạc nhiên!
Liếc nhìn Cố Tịch Dao vẫn bình an vô sự, lông mày nhíu chặt.

Mà Mạc Cẩm Thành cầm trên tay một khẩu súng ngắn, hướng về mục tiêu cách đó mười mét.

Chết tiệt!

Hóa ra họ đang tập bắn súng!
Anh co giật miệng, thốt ra một cách khó nhọc: “Không sao, anh đi đây!”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.

“Này! Sao anh lại rụt rè như vậy chứ! Đến thì đến thôi!” Cố Tịch Dao vội vàng nắm lấy cánh tay anh kéo thật chặt: “Nhìn này, dì Như Khiết cũng ở đây…”
Thân thể Bắc Minh Quân căng thẳng, lông mày nhíu sâu, nghiến răng nghiến lợi gầm lên với Cố Tịch Dao: “Buông tay! Em không đi thì anh đi!”
Lúc này, Dư Như Khiết đang đứng một bên, run rẩy.

Đôi mắt anh thậm chí còn không nhìn Dư Như Khiết!
Trong giọng nói của anh có một chút bất mãn, nếu không phải vì lo lắng cho người phụ nữ không tim không phổi như Cố Tịch Dao, anh cũng sẽ xông vào thế này!
“Không cho anh đi!” Cố Tịch Dao cố chấp giữ lấy anh, vẻ mặt ăn thua đủ nhìn anh: “Anh có biết dì Như Khiết mong chờ anh đến đây hơn 20 năm không? Vất vả lắm mới gặp mặt một lần, lại muốn đi?”
Chỉ e là lần này nếu anh rời đi, đời này anh sẽ không bao giờ đến Sabah nữa!
“Im ngay!” Anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng chỉ hận không thể xé nát người phụ nữ, ỷ anh cưng nựng cô, bây giờ cô chuẩn bị cưỡi lên đầu anh sao?: “Chuyện của tôi không cần em lo!”
Cô cũng khó chịu, bất ngờ hất tay anh ra: “Vậy anh đi đi! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Có những người chỉ hận không thể nhận mẹ của họ, nhưng anh thậm chí lại còn không nhận mẹ của mình!” Cô tức giận nói, quay người bước đến bên cạnh Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, đừng quan tâm đứa con trai bất hiếu này, chúng ta uống trà tiếp đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận