Chương 91
Nhưng cái chân trái bị treo ở cuối giường, được bó một lớp thạch cao dày, cực kì gai mắt.
Một đôi mắt sâu thẳm như biển, vào lúc Cố Tịch Dao bước vào, giống như một con sói hoang trong rừng, nhìn cô chằm chằm.
Hai cánh tay khoanh trước ngực, đều được quấn băng.
Tuy thương thế không nghiêm trọng như trong truyền thuyết, nhưng chân và tay đều đã bị bó chặt lại.
Gương mặt lạnh lùng vẫn không có bất cứ biểu cảm nào giống như trước kia.
Anh không nói lời nào.
Mà kì lạ là, Sở Dung Triết ngồi bên cạnh giường anh, giống như một người con gái, đang cắt táo cho Bắc Minh Quân.
Sở Dung Triết quay lại, đối diện với đôi mắt sáng của Cố Tịch Dao.
Lập tức, anh ta nở nụ cười: “Ai da, Tịch Dao đến rồi à?”
Một tiếng Tịch Dao của cậu hai Sở, gọi vô cùng thân mật.
Vẫn chưa hết, anh ta còn lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tiếp đón cô, ném lại quả táo đang gọt dở.
“Choang” một tiếng, con dao rơi xuống chân Bắc Minh Quân, người nào đó lập tức đen mặt lại, chỉ thấy con dao đó may mà rơi xuống bên giường Bắc Minh Quân, gần thêm một nửa centimet nữa là chắc chắn sẽ tiếp xúc thân mật với chân của anh!
“SỞ DUNG TRIẾT!” Bắc Minh Quân nghiến răng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Sở Dung Triết.
Sở Dung Triết nhìn anh, gương mặt lại tỏ vẻ đáng tiếc: “Ài, không trúng rồi! Xem ra đao pháp của tôi đã lâu không được luyện, nên có chút bỡ ngỡ.
”
“Vậy sao, có cần tôi giúp cậu luyện tập không?” Giọng nói u ám đó, được nói ra từ miệng Bắc Minh Quân, vô cùng lạnh lùng.
Sở Dung Triết cười gượng hai tiếng, ai mà không biết cậu hai Bắc Minh là một cao thủ có tiếng, bất kể là dùng súng hay kiếm thuật, phi đao, đều là người chơi thực chiến đẳng cấp.
Anh không dám nhổ lông trên miệng hổ: “Hihi, không cần đâu.
Tôi không có hứng thú.
”
Nói xong, Sở Dung Triết cười đi về phía Cố Tịch Dao, kéo cô vẫn đang còn đứng ngây ngốc đi vào trong phòng, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, vô cùng thân thiết.
“Tịch Dao à, mới mấy ngày không gặp, anh lại thấy em càng xinh đẹp hơn rồi đấy.
” Sở Dung Triết liên tục khen ngợi: “Đặc biệt là ánh mắt của em, ông đây rất thích.
”
Cố Tịch Dao trừng lớn mắt, lúc này mới dần dần phản ứng lại.
Cô cẩn thận nhìn Bắc Minh Quân: “Chuyện đó…”
Sở Dung Triết lập tức nói: “Haha, có phải ban nãy trong đầu em lướt qua vô số cảnh tượng Bắc Minh Quân phải đeo máy thở, cả người toàn máu, bị quấn băng y tế quanh người như một cái xác ướp không?”
Sắc mặt Cố Tịch Dao ửng đỏ, cô ngại ngùng mím môi.
Quả thực, ban nãy cô đã suýt bật khóc, còn tưởng tượng một lúc nữa gặp được anh, có khi nào không kìm chế nổi mà lớn tiếng khóc hay không…
Sở Dung Triết không đợi cô trả lời, lại tự nói: “Sau đó, em vừa vào cửa liền thấy được Bắc Minh Quân giống như một người nhàn rỗi ngồi ở trên giường, tinh thần phấn chấn, chỉ là bị gãy một cái chân, rách một ít da ở đầu, tay bị thương một chút! Sau đó, em thậm chí còn cảm thấy rằng đến cả việc bị tai nạn cậu ta cũng không giống như những người thường, gương mặt vẫn lạnh lùng không giống người phàm, hận không thể tẩn cho cậu ta vài trận.
”