Chương 92
Cố Tịch Dao liên tục gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình, khiến Sở Dung Triết vô cùng kích động.
“Wow! Tịch Dao, chúng ta tâm linh tương thông thật đấy!”
Sở Dung Triết kéo tay Cố Tịch Dao lắc qua lắc lại, giống như cuối cùng cũng tìm được một tri âm, cảm động đến mức suýt chút nữa ôm lấy cô.
Bắc Minh Quân đang ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lùng híp lại.
Gương mặt anh khẽ nhăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tịch Dao, vẫn không nói tiếng nào.
Dường như cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ đến mức có thể nhìn thấu được cô, Cố Tịch Dao cười với Sở Dung Triết nói qua loa vài câu.
Về đạo đức nghề nghiệp, cô vẫn phải lịch sự đi đến bên giường Bắc Minh Quân, gọt tiếp quả táo mà Sở Dung Triết gọt dở ban nãy cho anh.
“Chuyện đó, tổng giám đốc, nghe nói tối qua anh bị tai nạn xe…”
Sau đó, cô nhận được ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Quân, giống như cô đang nói thừa vậy.
“À, ý tôi là, hôm nay trông tổng giám đốc có vẻ… tốt hơn rồi, vì vậy chúc mừng anh đại nạn không chết.
”
Lời nói chúc mừng này, từ miệng cô nói ra, Bắc Minh Quân nghe như là cô đang chửi anh vậy, không chút cảm xúc nào cả.
Lạnh lùng nhìn cô, nhận ra trên mặt cô có vết năm ngón tay mờ, mắt anh tối đi: “Mặt làm sao vậy?”
“Hả?” Cố Tịch Dao khẽ ngơ ra.
Sở Dung Triết lập tức ghé lại, ánh mắt trừng lớn: “Ya, Tịch Dao em bị đánh à?”
Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, cắn môi, lắc đầu không nói gì.
Sở Dung Triết dường như nhìn ra được manh mối gì đó: “Tịch Dao có phải ai ăn hiếp em không, đừng sợ, anh giải quyết cho em!”
Một lời này, khiến Bắc Minh Quân trở nên lạnh lùng hơn.
“Sở Dung Triết, ở đây không cần cậu, cút về ổ của cậu đi.
”
“Được đấy, ngược lại cô cũng không chết được.
” Sở Dung Triết cũng không phản đối trái lại còn vô cùng phấn khởi lôi kéo Cố Tịch Dao đi ra ngoài: “Tịch Dao, đi thôi, tôi dẫn cô đi đến nhà tôi…”
Cố Tịch Dao hơi ngẩn ra cô còn chưa kịp thích ứng với sự nhiệt tình của Sở Dung Triết thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Cố Tịch Dao, em tốt nhất nên hiểu rõ chức vụ công việc của em đấy!”
Được rồi không thể không thừa nhận cách dùng cường quyền áp chế này của Bắc Minh Quân vẫn là thành công ngăn lại bước chân của Cố Tịch Dao.
Cô dừng lại quay đầu nhìn Bắc Minh Quân, thật ra cô luôn cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ.
“Cậu hai Bắc Minh, cậu không điên đấy chứ? Tịch Dao có phải là bảo mẫu của cậu đâu! Cô ấy chỉ là thư ký mà thôi.
” Sở Dung Triết ở bên cạnh điếc không sợ súng gào lên.
Bắc Minh Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt kia dường như đang nói: Nếu không ở lại cô chết chắc.
Cố Tịch Dao thở dài, cô không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói xin lỗi Sở Dung Triết: “Xin lỗi Dung Triết, có thể tôi phải ở lại để báo cáo công việc ngày hôm nay với anh ấy một lát rồi.
”
Lập tức Sở Dung Triết bày ra vẻ mặt đau lòng, oan ức giống hệt con voi ma mút, anh ta liếc nhìn Bắc Minh Quân: “Tịch Dao, chờ khi nào cô không còn làm thư ký nữa thì đến hộp đêm của tôi làm…”
“Sở Dung Triết!” Bắc Minh Quân lạnh giọng trách cứ, ánh mắt như dao cắt ngang lời nói của Sở Dung Triết.
Nói ra “làm gà” thử xem!
Rõ ràng người nào đó đã thật sự bắt đầu nổi giận, Bắc Minh Quân nhấn cái nút trên đầu giường ngay, lập tức có mấy vệ sỹ xông vào phòng.