Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 925
Dư Như Khiết lắc đầu cười nhẹ: “Đứa bé ngốc nghếch, con cháu và Quân ngọt ngào như vậy, dì vui còn không kịp nữa là!”
“Ngọt ngào?” Cố Tịch Dao giật giật khoé miệng, lén liếc nhìn gương mặt u ám của Bắc Minh Quân: “Thật ra cháu với anh ấy không giống như dì Như Khiết nghĩ đâu…”
“Ha ha, dì nhìn thấy rất rõ.

” Dư Như Khiết bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Tịch Dao: “Tịch Dao, dì không thuyết phục được Quân… xem ra thằng bé nhất định sẽ đi… cháu đồng ý với dì hãy chăm sóc cho nó thật tốt, được không?”
Dư Như Khiết biết, dù thế nào đi chăng nữa cũng không có được sự tha thứ từ Quân, mặc dù đau lòng nhưng cũng là kết quả nằm trong dự đoán.

Cố Tịch Dao cụp mắt nhìn lướt qua đôi tay Dư Như Khiết, không khỏi cảm thấy buồn cho bà, cô gật đầu: “Dì Như Khiết đừng lo lắng, anh ấy bị thương cũng là do cháu, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt!”
Lời nói này cũng khiến Bắc Minh Quân khinh thường, hoá ra người phụ nữ này đang áy náy với anh hay là gì? Nghe như muốn báo ơn vậy!
Anh không thích điều này!
“Vậy thì dì yên tâm rồi…” Dư Như Khiết thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dè dặt nói với Bắc Minh Quân: “Quân, con đợi một lát được không? Mẹ có thứ này muốn đưa cho Tịch Dao.



Bắc Minh Quân nhíu mày, liếc nhìn Cố Tịch Dao, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Hai mươi phút.


“…” Cố Tịch Dao trừng mắt nhìn anh, có cần phải lạnh lùng, hà khắc vậy không!
Hai mươi phút nữa Quân sẽ đi… Dư Như Khiết có chút mất mát… bà cố gượng cười…
Ngay khi Cố Tịch Dao chuẩn bị rời đi với Dư Như Khiết…
Đuôi mắt lơ đãng nhìn thấy động tác của Hình Uy…
Cô giật mình hoảng hốt!
“Cậu chủ, chiếc gối này bẩn rồi…” Hình Uy cầm cái gối lên, một vệt nước nhỏ đã khổ trên đó đập vào mắt Bắc Minh Quân.


Bắc Minh Quân cau mày, đưa tay muốn cầm lấy chiếc gối trong tay Hình Uy.

Cố Tịch Dao sợ đến mức hồn bay phách tán…
“Ui! Bẩn rồi thì vứt nó đi!” Cô nhanh tay lẹ mắt lao tới, đang định cướp cái gối lại!
Xong, xong rồi…
Bắc Minh Quân đã nhanh hơn cô một giây, cướp chiếc gối lại!
Nhìn chằm chằm vệt nước trên gối, ánh mắt có chút rối rắm, vẻ mặt hơi ngưng lại, mím môi, cố nén bệnh sạch sẽ trong người, cúi xuống ngửi…
“Cố Tịch Dao! Đáng chết, em còn dám nói không phải nước tiểu chó?!”
Quân gia sắp phát điên!
Thật không thể tin được, người mắc bệnh sạch sẽ như anh lại ngủ trên chiếc gối đã bị chó tiểu lên, lại còn nằm cả một đêm!
Ôi…
Anh hít vào một hơi, da đầu tê dại.

Nghĩ đến đó là lại có xúc động muốn lao ngay vào nhà tắm!
Cố Tịch Dao nhăn mặt, thầm nghĩ: “Cửu Cửu à Cửu Cửu, nhóc con con làm chuyện xấu đến chứng cứ cũng ‘trường tồn mãi mãi’! Khiến mẹ cũng sợ hãi theo, tâm trạng ‘khó mà bình tĩnh lại được’…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận