Chương 960
“Làm thì làm, có gì không được! Anh nắm đau em! Cố Tịch Dao không chỉ một lần cảm thấy cổ tay của mình có phải là đắc tội với anh ta không, mỗi lần đều bị anh nắm đau.
Hai người vừa đi vào phòng bếp, không gian chật hẹp lại càng trở nên chen chúc.
“Này! Nếu anh không làm bữa sáng thì mời anh ra ngoài! Đừng ở trong này vướng tay vướng chân nữa!” Cô bước vào nhà bếp, lập tức đổi khách thành chủ, bày ra dáng vẻ không hề tin cậu ấm này có thể nấu được đồ ăn ngon.
Nhưng mà, khi nhìn thấy rong biển được thái mảnh hơn cả sợi tóc, xương sườn được rán vàng ươm trên kệ bếp, vừa nhìn thì cảm giác thèm ăn đã tăng cao, còn cả các loại đồ ăn kèm, gia vị, đều được làm vô cùng tỉ mỉ.
Cô mới giật mình hiểu ra, cao thủ thật sự quả nhiên đều là thâm tàng bất lộ!
Cô nuốt nước miếng: “Bắc Minh Quân… anh, anh chắc chắn là đang làm bữa sáng sao?”
“Ừ, làm đại một món xương sườn nấu rong biển thôi.
”
“Thế này mà còn gọi là làm đại à?”
Quả chính là món ăn của nhà hàng năm sao làm ra!
Anh nhún nhún vai.
“Bắc Minh Quân! Anh có cần làm người ta tức lộn ruột thế này không?”
“Làm người ta tức lộn ruột?” Sắc mặt anh sầm xuống, không hài lòng với lời tố cáo nghiêm trọng như vậy của cô: “Mẹ nó sao anh lại làm cho người ta tức lộn ruột rồi hả?”
“Anh đã xuất sắc lắm rồi, đã khiến rất nhiều người không có đường sống rồi được không! Thế mà còn biết vào bếp nấu ăn! Như vậy còn không làm cho người ta tức lộn ruột sao?”
Quan trọng là, rõ ràng cô không lợi hại bằng anh, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng thua anh! Trời ạ! Còn cho người ta sống nữa không đây!
Anh khẽ sửng sốt, lập tức bật cười.
Bước lại gần, từ phía sau thân mật ôm eo cô, mập mờ nỉ non nơi gáy cô: “Bây giờ tôi mới biết, thì ra em lại tán thưởng tôi như vậy…”
Khẽ liếm vành tai cô một cái.
Cơ thể cô run lên! “Lui ra! Tán thưởng đậu xanh! Anh không ngày ngày gây thù chuốc oán với tôi thì tôi đã cảm ơn anh lắm rồi!”
Anh nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ cô, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, đây là dấu vết tối qua anh cố ý để lại.
Vì tránh cho Vân Chi Lâm có suy nghĩ xấu xa với cô, anh quyết định sau này mỗi một ngày đều để lại các loại dấu ấn dâu tây ở nơi dễ thấy trên người cô!
“Buông móng vuốt ra!” Cố Tịch Dao nghiêng đầu trừng mắt lườm anh: “Bữa sáng này của anh tôi không làm được, tự anh làm tiếp đi!”
“Không muốn!” Anh lại chơi xấu trêu đùa: “Tôi dạy em làm, nào, nước tương phải pha như thế này…”
Vừa nói anh vừa cầm tay cô, miệng dán bên tai cô, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp…
Hình ảnh này… quả thật vô cùng ám muội.
“Bắc Minh Quân, anh đừng như vậy… tôi không thoải mái…”
“Thật sao? Vậy như thế này thì sao?” Chẳng biết lúc nào bàn tay của anh bắt đầu không an phận thăm dò…