Chương 969
Lại còn nhớ rõ chuyện lúc trước cô và Lạc Kiều uống say cua trai đẹp nữa chứ!
“Mẹ kiếp!” Nhắc đến chuyện đêm đó quyến rũ đàn ông, rõ ràng sắc mặt của Lạc Kiều cũng thay đổi: “Anh có thể suốt ngày không đứng đắn, lên báo liên tục, dựa vào cái gì để quản Dao !”
“Dựa vào cô ấy là mẹ của con tôi!” Ánh mắt của Bắc Minh Quân rất sắc bén khiến Lạc Kiều chấn động rụt cổ lại nhưng cô ấy không muốn tỏ ra yếu thế.
Cố Tịch Dao quay đầu nghiêng mắt nhìn Bắc Minh Quân : “Anh hung dữ cái gì mà! Đi làm nhanh đi!”
“Tôi hung dữ chỗ nào?” Ánh nhìn của Cố Tịch Dao đã làm dịu ánh mắt của Bắc Minh Quân ngay tức thì, anh nhíu mày rồi hỏi: “Em đi làm với tôi không?”
“Không đi! Tôi đã nói không đến công ty của anh rồi!” Cô rất kiên trì.
“…” Lão Quân tiếp tục dụ dỗ: “Trong văn phòng của anh có phòng nghỉ.
”
Khóe miệng Cố Tịch Dao giật giật, co quắp một hồi, ý đồ của người đàn ông này quá rõ ràng…
Vừa nghĩ tới chiếc giường lớn trong phòng nghỉ của anh, cô chợt rùng mình.
Cô vội vàng ngắt lời: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ! Kiều Kiều, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều và bọn nhỏ ra ngoài phòng khách, Bắc Minh Quân theo sau ra ngoài, nhưng không ngờ…
“Cậu chủ, những món đồ chơi cậu cần tôi đã mang đến…”
Trước khi Lạc Kiều vào nhà mà không đóng cửa.
Hình Uy vừa xông vào, cầm một chiếc hộp các tông lớn.
Sầm một tiếng
Các thùng giấy đã rơi xuống đất.
Lạc Kiều tái mặt ngay lập tức.
“Đồ chơi? Ông chú Hình Uy, trong thùng đều là đồ chơi à?” Đôi mắt Dương Dương sáng bừng, lập tức bị thùng đồ chơi kia thu hút.
Bắc Minh Quân nhíu mày, dường như rất hài lòng hành động của Dương Dương.
Anh chính là để Hình Uy mua lượng lớn đồ chơi tới, chuyển biến sự chú ý của nhóc con này, tránh khỏi suốt ngày cuốn lấy mẹ.
“Phải … cậu chủ nhỏ Dương Dương.
” Hình Uy nghiêm mặt, tiếng nói rõ ràng hơi run rẩy.
Cứng đờ đứng tại cổng, chậm chạp không chịu bước vào đến một bước.
Lạc Kiều giật mình: “Ờ … Cái kia, Daonày, tớ đột nhiên nhớ tới tớ còn có chút việc bận bịu, tớ, hôm khác lại tới tìm cậu … Tớ đi trước …”
Cố Tịch Dao sững sờ.
Thấy Lạc Kiều vô cùng lo lắng phóng tới cổng, dường như là hoảng hốt chạy đi vậy.
Không nghĩ tới Hình Uy cũng vội vàng nói: “Cậu , cậu chủ, nếu như không có chuyện gì khác, tôi ở dưới lầu chờ anh …”
Lần đầu tiên, Hình Uy không đợi Bắc Minh Quân đồng ý, vội vàng quay người —Ai ngờ.
“Ai nha!” Lạc Kiều kinh ngạc hô một tiếng, lúc phóng tới cổng, vừa hay đụng phải Hình Uy chỗ cánh cửa.
“ A?” Hình Uy giật nảy mình.
“Tên đầu heo này! Chết đi cho tôi!” Lạc Kiều đau đến nhe răng.
Hình Uy thất kinh, vội vàng dịch chuyển ra: “Lạc, cô Lạc, xin, thật xin lỗi …”