Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai


Chương 977
“Vậy Hình Uy, tôi biết cậu nên làm thế nào rồi – nói với Lạc Kiều, bảo cô ấy chịu trách nhiệm với cậu!”
“Hả? Cái, cái gì… bảo cô ấy chịu trách nhiệm với tôi?”
Hình Uy vô cùng sợ hãi.

“Người ta độc ác cướp đi lần đầu của cậu như vậy, lại dùng roi da và búa, chậc chậc, tôi nghe mà cũng chạnh lòng.

Cứ dứt khoát, biến địch thành người của mình, hoặc cứ kệ nó.

Cậu suy nghĩ kỹ đi.


Bắc Minh Quân lắc đầu thở dài, nhưng điều mà anh tức tối là sao Tịch Dao nhà anh không nặng tay một chút với anh? Cảm giác bị đẩy ngã… hừm, chắc sẽ sướng lắm nhỉ?
“…” Vẻ mặt Hình Uy trắng bệch…
Ở phòng bên cạnh, Cố Tịch Dao ôm bụng, cười đến ngã trên giường, suýt nữa tắt thở…
“Ha ha ha… Kiều Kiều… cậu và Hình Uy khác người quá…”
Lạc Kiều oán giận, tức đến nỗi nghiến răng keng két…
“Cậu còn cười! Dù sao Lạc Kiều tớ cũng là một minh tinh có tiếng! Vậy mà lại cưỡng bức một tên thuộc hạ… Trời ạ, đây là vết nhơ lớn nhất đời tớ! Tớ không thể chịu đựng được, càng không thể chấp nhận được!”
“Ha ha ha… Kiều Kiều, thực ra Hình Uy cũng không tệ lắm…” Cố Tịch Dao cười đến chảy cả nước mắt: “Chỉ là tớ không ngờ cậu lại là lần đầu tiên của Hình Uy… ha ha ha, anh ta có cần phải ngây ngô đến vậy không… không ngờ lại có một con thỏ trong sáng quanh năm núp bên người tên háo sắc Bắc Minh Quân…”
Lạc Kiều liếc Cố Tịch Dao: “Tớ hối hận quá… Đêm đó đúng là mắt mù, vậy mà đụng phải một tên trai tân… còn là tên trai tân già! Nếu truyền ra ngoài, tớ phải chui đầu vào đâu đây? Nói thế nào tớ cũng có hình tượng, tớ không lột xuống được…”
“Ha ha, đúng là bây giờ Hình Uy hơi lớn tuổi một chút… nhưng nghe nói từ nhỏ anh ta đã đi theo Bắc Minh Quân, tuổi tác cũng không đến nỗi nào.

Chỉ là tính cách trầm lặng mà thôi.


Cố Tịch Dao không ngờ tối đó khi cô và Lạc Kiều dẫn mấy tên trai đẹp về nhà, hai người lại làm ra sự việc hết sức vô lý này.

Lạc Kiều rùng mình: “Dao, cậu biết sáng hôm sau tỉnh lại, anh ta lo sợ mà nhìn tớ, câu đầu tiên mà anh ta lắp ba lắp bắp nói với tớ là gì không?”
“Là gì?”
“Anh ta nói – cô, cô Lạc, xin, xin cô tự trọng!” Lạc Kiều tức đến nỗi muốn cắn chết cái tên đó: “Khốn kiếp, vậy mà dám gọi tớ là “cô”! Làm cũng làm rồi, còn tự trọng con khỉ khô!”
“Phụt” Cố Tịch Dao lại phì cười.

“Kiều Kiều, vậy cậu tính làm gì?”
“Có thể làm gì? Coi như bị chó cắn thôi!”
“Ờm… hình như đó là chó mà cậu cắn…”
“Trời ơi, phiền quá! Dù sao đêm đó cũng là một ác mộng! Tớ ghét cay ghét đắng thằng cha già đó, rõ ràng mạnh lắm mà sao không đẩy tớ ra chứ, hả?!”
“Ha ha… có lẽ Hình Uy không có kinh nghiệm về chuyện này, chả trách thiệt thòi.


“Uầy! Cô cố, người thiệt thòi là tớ đấy! Lạc Kiều tớ dù sao cũng là nữ thần của một đám trạch nam, vậy mà bị cắm trên đống phân… A a a a…” Lạc Kiều đấm đá lung tung!
Cố Tịch Dao phì cười.

Cuối cùng, hai bên bàn bạc xong.

Bắc Minh Quân dẫn theo Hình Uy, Cố Tịch Dao kéo Lạc Kiều ra khỏi phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui