Chương 979
Anh tiến đến, vươn tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
Lại bị cô thẳng thừng đẩy ra!
“Anh bớt đi! Cánh đàn ông các anh luôn có lợi trong chuyện làm tình này! Các anh lại còn được voi đòi tiên!” Cố Tịch Dao lườm anh, lúc nãy còn có một chút hảo cảm với anh, nào ngờ chớp mắt mà đã hiện nguyên hình!
Hình Uy bày ra dáng vẻ đau khổ, vẻ mặt chịu thiệt, cầm chặt chi phiếu: “Cậu chủ… Tôi không muốn chi phiếu của cô Lạc…”
“Vậy thì trả lại.
” Bắc Minh Quân hờ hững nói.
“Cô ấy… có lẽ cô ấy không muốn gặp tôi nữa?” Hình Uy cười khổ.
“Cậu có thể đi gặp cô ấy mà!” Đối mặt với tên thuộc hạ tài giỏi nhưng lại dốt đặc về phương diện tình cảm, Bắc Minh Quân cũng muốn bó tay.
“Ý của cậu chủ là tiếp tục ép cô ấy chịu trách nhiệm với tôi sao? Lỡ như chịu trách nhiệm của cô ấy lại là ném chi phiếu thì làm sao?”
“Cô ấy ném tờ nào, cậu lấy tờ đó.
Sẽ có một ngày cô ấy táng gia bại sản.
Lúc đó, cậu yêu cầu cô ấy dùng cơ thể để chịu trách nhiệm với cậu!”
“Ớ…” Hình Uy giật khóe miệng.
Chát!
Một bàn tay tát lên mặt Bắc Minh Quân, Cố Tịch Dao nhéo khuôn mặt đẹp trai này: “Đồ ngốc Bắc Minh! Anh dạy thuộc hạ kiểu gì thế? Hèn hạ như vậy!”
“Tịch Dao… đau…” Bắc Minh Quân ăn nói khép nép, nắp tay nhỏ của cô, nói nhỏ: “Nếu em để ý thì tôi cũng có thể dùng cơ thể để chịu trách nhiệm với em…”
“Anh nghĩ hay nhỉ!” Cô vỗ mạnh vào trán anh.
Tuy lúc đó đúng là anh đã dùng cơ thể để chặn đạn cho cô, nhưng cô vẫn không biết làm sao với sự hưng phấn kéo dài từ nơi nào đó của tên này!
Hình Uy nhìn mà không khỏi rùng mình.
Cậu chủ của anh ta đang liếc mắt đưa tình giữa ban ngày ban mặt sao? Eo, buồn nôn quá…
“Xin lỗi, cậu chủ, làm phiền cậu một chút… cho hỏi làm sao mới có thể khiến cho cô Lạc tha thứ cho tôi? Khiến cô ấy… khiến cô ấy…” Hình Uy lập tức đỏ mặt, anh ta muốn nói, khiến Lạc Kiều có hảo cảm với anh ta, nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra.
Ánh mắt lười biếng của Bắc Minh Quân nhìn Hình Uy không có chí tiến thủ: “Tuân theo ba nguyên tắc, một là kiên trì, hai là mặt dày, ba là kiên trì mặt dày!”
“…” Hình Uy câm nín.
“Bắc Minh ngu ngốc, chả trách anh lại mặt dày đến thế!” Cố Tịch Dao chế giễu: “Thì ra anh tán gái như vậy đó hả?”
Ánh mắt Bắc Minh Quân thoáng chốc trầm xuống, nhìn sâu vào đôi mắt Cố Tịch Dao, dịu dàng mà nói: “Em là cô gái duy nhất mà cả đời này tôi muốn tán…”
“Lừa đảo!” Còn lâu cô mới tin.
Anh cúi đầu xuống, dùng môi mình bịt kín miệng cô lại.
Điều này anh thật sự không nói dối.
Anh từng là một người đàn ông lạnh lùng trong chuyện tình cảm, tiếp nhận Phỉ Nhi và tiếp nhận Tô Ánh Uyển đều là bị động, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, thật ra anh không yêu họ.
Vốn dĩ anh cho rằng, chỉ sợ cả đời này người giống như anh sẽ không tìm thấy được người con gái nào khiến mình rung động.
Mãi cho đến khi Cố Tịch Dao xuất hiện, mới chấm dứt cuộc sống cô độc trong tâm hồn anh.