Dưới ánh nắng rực rỡ, môi Tô Thịnh Hạ nhếch lên, hành tây à hành tây, mày đi một ngày đàng mà lại không học được một sàng khôn, bệnh hay quên là không tốt đâu.Tin nhắn này đến từ ai, không cần đoán cũng biết, cho nên cô đến hồi phục cũng ngại, tắt điện thoại đi ngủ.Lạ lùng là, sau khi gửi tin nhắn nặc danh uy hiếp, Dương Thông lại không bắt đầu phản kích, trừ việc trợn mắt ra cũng không có hành động nào khác.Nhưng lớp cô lại có thêm một chủ đề bát quái:"Thịnh Hạ, tam thúc của cậu, thật sự là thúc ruột à?""Thịnh Hạ, thúc cậu nhìn trẻ thế chắc tầm ba mươi nhỉ?""Thịnh Hạ, quan hệ hai người có tốt không? Tam thúc cậu đẹp trai như thế liệu cậu có rung động không?"Tô Thịnh Hạ vẫn tiếp tục nằm bò trên bàn ngủ:"Không thể báo cáo."Cô "không thể báo cáo" lại dẫn đến vô số phiên bản nghị luận, có người nói còn thuận tai, có người lại thực sự quá đáng, tình yêu chú cháu vân vân vô số từ ngữ khó nghe.Tô Thịnh Hạ thích đánh nhau gây rối có tam thúc làm thiếu tướng, tin tức này truyền trong trường với tốc độ chóng mặt. Cô không chỉ thành người nổi tiếng trong lớp 15, cũng trở thành 1 trong 21 người nổi tiếng, Thịnh Hạ vô cùng mệt mỏi chấp nhận hậu quả là cô phải tham gia biểu diễn trong bữa tiệc kỷ niệm 21 năm ngày thành lập trường của trường cô. Thành lập trường cái gì đó, trước đây con gái Tô cùng với trí thể mỹ lao cũng chẳng có bất cứ quan hệ gì, có Lãnh tam thúc tham gia, con gái Tô lại được tôn lên làm bảo bối. Tô Thịnh Hạ cười haha:"Em chẳng có sở trường gì, lại không thể lên sân khấu biểu diễn đánh nhau chứ?"Trong phòng làm việc của Cao Diêm Vương, Tô Thịnh Hạ lễ phép có thừa.Các thầy cô giáo khác trong phòng làm việc nhìn thấy Tô Thịnh Hạ cũng vừa mắt, híp mắt nói:"Học sinh Thịnh Hạ, tài nghệ cá nhân cái gì cũng được, nếu thật sự không được thì hợp diễn cũng ổn.""Hợp diễn? Đánh nhau tập thể sao?" "Haha! Đương nhiên không phải..."Cao Diêm Vương lời nói thành khẩn, từ cá nhân đến vinh dự của trường, từ cơ hội khó có được đến thanh xuân không hối hận, tẩy não cô. Cô nghe đến ngất luôn rồi, khua tay:"Được! Em diễn!"Cao Diêm Vương rất hài lòng,:"Thịnh Hạ à, ba mươi năm kỷ niệm trường, ý nghĩa phi thường, em lại tham gia biểu diễn, cơ hội tốt như vậy nhất định phải mời phụ huỵn đến tham dự, haha, bố mẹ này, thúc này, đều có thể đến!"Con gái Tô hiểu rồi, nói cả nữa ngày hoá ra là ý tại ngôn ngoại, mục đích chính là mời tam thúc cô tham dự.Cô cong mày cười:"Thầy Cao, ngại quá, tam thúc của em rất bận, không có thời gian rảnh.""Chỉ có hai tiếng, em về nói tốt với thúc, thầy giáo tin em làm được mà."Nhổ vào.Cao Diêm Vương gặp tam thúc xong liền biến thành Cao mông ngựa tinh rồi. Ôm niềm mong đợi của thầy chủ nhiệm, con gái Tô nhận lấy một tập giấy photo."Em xem kỹ đi, đây là kịch bản dùng trong tiệc kỷ niệm trường, em là nhân vật chính, phân đoạn phải diễn rất nhiều!"Con gái Tô mở ra, nhìn thấy hai chữ"Mưa tuyết""Em diễn Tứ Phượng, không tồi đúng không?"Con gái Tô nhăn mày! Tứ Phượng? Chính là người trong lúc không biết rõ tình hình có thai với anh trai cùng cha khác mẹ, cuối cùng bị sét đánh chết phải không?Ôi trời!"Em không diễn!"Cô có khí phách dừng diễn, thở hồng hộc đi ra khỏi phòng làm việc.Diễn cái mông chó, kỷ niệm trường cái mông chó, lại có thể bắt cô diễn Tứ Phượng!Cô tức giận đâu chỉ vì Tứ Phượng, mà là vì trong chớp nhoáng, đầu cô đột nhiên nhảy ra mặt của tam thúc.Động não mở ra, liên tưởng hão huyền, Tam thúc toàn cường điệu anh ấy là thúc của cô, trên vai vế là thúc, quan hệ của họ là thúc cháu.Vậy tất cả những gì cô đã làm...Thèm vào! Phiền quá! Lúc ăn cơm trưa, Dương Thông cầm hộp cơm lướt qua cô, cười lạnh:"Tam thúc? Gọi thân mật như vậy! Thân thiết quá rồi!" Con gái Tô không thể nhịn bị người ta hắt nước bẩn lên người, bỏ hộp cơm xuống kéo cổ áo cô ta:"Cậu nói gì! Nói lại một lần nữa xem nào!" Dương Thông dùng sức giật tay cô ra, cười lạnh:"Ấy, bị tôi nói trúng rồi, thẹn quá hoá giận? Làm gì cũng đã làm rồi còn sợ bọ người khác nói? Nhìn không ra nha, không chỉ quấn lấy Phó Tư Minh mà còn giở trò với cả quân nhân!" Tìm chết! Con gái Tô giơ nắm đấm, trong mắt là hận ý ngất trời:"Tìm chết à." Nắm đấm cô mạnh mẽ hướng xuống dưới, lại bị một bàn tay ngăn lại, cô quay đầu, nhìn thấy thân thể cao gầy của Phó Tư Minh. "Tô tiểu muội, cây ngay không sợ chết đứng, không đáng.""Cậu bỏ tay ra, tôi phải đánh chết thứ rác thải này."Dương Thông cười nhìn Phó Tư Minh, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vô cùng phẫn nộ:"Phó Tư Minh tôi sẽ chứng minh cho cậu xem! Cô ta là thứ gì!"Chớp mắt, thứ sáu rồi.Ngày mai chính là ngày tam thúc thân yêu của cô đi kiểm tra thân thể!Phiền não của trời cao, chỉ cần gặp tam thúc là hoàn toàn biến mất chẳng còn lại gì!Dạo này con gái Tô dậy rất sớm, hôm nay ấy mà, không những dậy sớm lại còn mặc ít.Mục đích là gì? Ra cửa phá lô cốt.Tam thúc chính là lô cốt của cô.Đi ra khỏi cửa đại viện, đi vòng quay cây ngô đồng, ôm cây đợi tam thúc ở chỗ để xe.Đúng như dự đoán, cô đợi chưa đến 10 phút, một chiếc xe con quân dụng, là chiếc Lãnh tam thúc hay dùng, tuy là xe hạng trung nhưng bên trong đã được cải tạo lại toàn bộ, nghe nói có thể thể phòng lửa phòng trộm.Nhưng lại không phòng nổi con gái Tô dai như kẹo dẻo.Lãnh tam thiếu mở cửa xe, con gái Tô vẫy vẫy tay, giống như bắt xe, chặn đường Lãnh tam thiếu.Người trong xe hơi nhíu mày, hạ cửa xe xuống:"Sao cô lại ở đây?"Váy con gái Tô phấp phới, vốn dĩ đã ngắn, gió thổi một phát đã lộ hế phong cảnh, vô cùng đẹp đẽ, có điều ấy mà, cô còn mặc cả quần bảo hộ, vẫn chưa chuẩn bị hiến thân!He he he"Tôi đúng lúc đi ngang qua, tam thúc đã đến rồi, ông trời đã thương, tam thúc hãy dẫn theo tôi đi, xe thơm mỹ nữ, lại không nhanh đi?" Cô đặt hai tay sau lưng, người lắc lắc, vô cùng xinh đẹp. Lãnh tam thiếu nhíu mày, hừ lạnh:"Không tiện." Từ chối trực tiếp như vậy. Không sao. Con gái Tô cúi thấp lưng, thò tay vào trong xe, chọc ngoáy ghế da:"Tam thúc, sao lại không tiện? Phing cảnh của thúc trong nhà vệ sinh tôi cũng đã thưởng thức qua rồi, có gì mà không tiện? Tắm à? Cởi hết sạch." "Tô Thịnh Hạ!" Cô luôn khiến anh xù lông dễ như trở bàn tay, Lãnh tam thiếu liền biến thành bộ dáng giận dữ:"Tôi đi bệnh viện, cô đi theo làm gì?" "Vậy càng tốt rồi tam thúc, bây giờ tôi rất cần đi bệnh viện, gần đây tim tôi không tốt, luôn không nghe sai bảo mà chạy, tôi phải hỏi bác sĩ phải làm sao? Thúc không tin sao? Không tin thì sờ đi." Nói rồi định cầm tay Lãnh tam thiếu ấn lên ngực mình. Về việc chạy đi đâu, rất rõ ràng, chạy lên người tam thúc chứ đâu! "Đủ rồi!" Lãnh tam thiếu rút tay ra:"Lên xe!" "Được đó, tam thúc" Cô lắc hông lên xe, ngồi lên xe, thắt chặt dây an toàn, híp mắt cười với gương mặt lạnh như băng của Lãnh tam thiếu:" Tam thúc, mới sáng sớm đừng cau mày, cười một cái, cười một cái sống nhiều hơn 10 năm!" Cô xoa môi, lưng Lãnh tam thiếu bên cạnh thẳng tắp, suýt nữa lại bị cô đánh hạ. "Thành thật một chút, không thì cút." Con gái Tô tin chắc chắn Lãnh tam thúc sẽ không đuổi cô, nhưng mặt mũi của tam thúc, cô nhất định phải để lại, ngày tháng còn dài mà. Cả đường không nói gì, xe rất nhanh đã đến quân y, cô lắc mông đi vào trong với Lãnh tam thiếu, tam thúc thân phận đặc biệt, trực tiếp đi qua đường chuyên dụng đến khu nội khoa. Chủ nhiệm nội khoa là bác sĩ khoa tim mạch, trong phòng làm việc có một mô hình tim, huyết quản vô cùng dễ thấy, giống y hệt như thật. Cái này, chơi rất vui! Cô rất thích! Chủ nhiệm khoa đang khai tờ khai hoá nghiệm, vừa cung vừa kính khuyên nên đi phòng rút máu. Đi vào phòng chủ nhiệm nội khoa, con gái Tô cười haha:"Tam thúc, thúc nói nếu sau này tôi làm bác sĩ, ngoại khoa thì sao? Một dao mổ bụng, tim gan phổi dạ dày sờ một lượt, oa, nghĩ mới nghiện làm sao!" Mặt Lãnh tam thiếu đen mất một nửa:"Bác sĩ là cứu người, không phải lấy ra làm trò đùa! Đặc biệt là khoa ngoại tim mạch vô cùng quan trọng với sinh mệnh." Được rồi được rồi, ăn cơm nhiều hơm cô mấy năm, nghiên cứu vấn đề quả nhiên vô cùng sâu sắc,:"Vậy, đổi cái khác cũng được!" Bọn họ cùng đi đến phòng lấy máu, vừa vặn đi qua khoa tiết niệu:"Cái này! Tam thúc, cái này chắc là không được quá coi trọng nhì?" Nửa mặt còn lại của Lãnh tam thiếu, đen nốt. Phía trước phòng lấy máu có vài người đang xếp hàng, tay bác sĩ cầm kim tiêm, lấy bông lau tay bệnh nhân sau đó chích xuống, mái chảy ngược vào kim tiêm. "Tam thúc, tam thúc, rút máu cũng không tệ, thúc xem, kim tiêm đam xuống, vừa đâm máu đã chảy ra, không tốn sức, lại vô cùng kích thích!""Tô Thịnh Hạ, cô câm mồm cho tôi."Lãnh tam thiếu hung hăng nhíu mày, gân xanh trên trán nổi lên, nắm đấm nắm chặt, còn lo lắng hơn cả ra chiến trường.Con gái Tô ngẩng đầu, biểu tình của tam thiếu như vậy là sao? Khó nhìn như vậy?Cô kéo góc áo anh:"Tam thúc, thúc không sao chứ?"Lãnh tam thiếu không để ý đến cô, chỉ nhìn từng người từng người phía trước đang lần lượt rời đi, chớp mắt chỉ còn lại vài người.Lãnh tam thiếu ngủ quan anh tuấn, mặt mày vặn vẹo, gân xanh trên cánh tay nổi lên, nhìn rất đáng sợ."Tam thúc, thúc sợ tiêm?" Con gái Tô cẩn thận hỏi.Anh không trả lời, nhưng từ biểu tình ấy gần như có thể nhìn ra, thật sự là...."Vị tiếp theo, Lãnh Dạ Thần."Lãnh tam thiếu nhồi lên ghế, do dự nửa ngày mới đưa cánh tay ra,nhìn từ góc độ của con gái Tô, trán anh đã bắt đầu chảy mồ hôi."Tam thúc, thúc đừng sợ, lát nữa lúc tiêm thúc nắm tay tôi, môt lá là tốt."Cô nói rồi giơ cánh tay mảnh mai ra, hiên ngang lẫm liệt giương cằm. Lãnh tam thiếu rất muốn bóp chết cô.Bác sĩ nữa nhìn Lãnh Dạ Thần, suýt chút nữa quên lấy kim tiêm:"Tiên sinh, không đau đâu, tôi sẽ làm nhẹ thôi.""..."Lưu loát buộc dây chun lên cánh tay anh, bác sĩ nữ hưởng thụ đạp đập."Nhanh lên, tôi không sợ.""...."Con gái Tô cắn răng:"Bác sĩ, cô đừng chuẩn bị nữa." Không nhìn thấy mặt tam thúc của cô đã tức đến vặn vẹo rồi à. "Ôi chao! Cô nhanh nhẹn lên một chút được không?" Lãnh tam thiếu liếc cô. Cô cong miệng:"Ngại quá! Không nhịn nổi!" Chất lỏng lạnh lẽo lau vào da, kim tiêm và bác sĩ đồng thời nhắm vào một tĩnh mạch. Trong nháy mắt đầu kim tiêm tiếp xúc với da, Lãnh tam thiếu nắm chặt tay Tô Thịnh Hạ. Kim tiêm đâm rách da, anh hung hăng nắm chặt tay cô! Dịch: Trang Phan Biên tập: MưaTeam: Con rơiBản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 16/04/18