A!Người con gái này đang nói với anh là cô đã đính hôn rồi. Cô người “nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” tận năm năm trời, sau khi trở lại chuyện đầu tiên cô muốn nói với anh lại chính là chuyện cô cùng một tên đàn ông khác đính hôn. Lãnh thiếu, nổi giận rồi!Nhưng Lãnh thiếu anh có tức giận thế nào thì tuyệt đối không để cho cô cháu gái thấy được. Thế là từ tức giận chuyển thành châm biếm nồng đậm, cái kiểu người không biểu lộ bất kỳ cái gì ra ngoài:-Tôi rất tò mò… em sẽ lựa chọn kiểu người gì đây.Môi Tô Thịnh Hạ như đoá hồng vểnh lên, giống như đang cân nhắc điều gì đó. Sau đó mới từ từ thong thả di chuyển tầm mắt đến trên khuôn mặt người đàn ông: -Anh ấy sao… Ừm, rất cao, rất đẹp trai, rất là nhiều tiền và RẤT… TRẺ! Cô nhẹ nhàng đọc to hai chữ "rất trẻ", giống như ném một viên đá xuống nước trong lòng Lãnh Dạ Thần khơi dậy một vòng nước.So về chiều cao, về độ soái, về tiền bạc, Lãnh Dạ Thần anh chỗ nào cũng không thua người khác. Nhưng hết lần này đến lần khác cô cháu gái Tô cứ lấy tuổi tác của anh ra nói, không phải là chỉ hơn cô có bảy tuổi thôi sao, vậy mà cô lại nói anh già?Tốt lắm!-Nói như thế là cậu ta trẻ hơn tôi?Trong con ngươi của anh chứa đầy dục vọng, cái từ “trẻ” được nói một cách dịu dàng khó hiểu.Tô Thịnh Hạ nhẹ nhàng a lên một tiếng: -Tiểu thúc à, với mọi người có lẽ không còn nhỏ đâu, nhưng lại xứng với tôi. Vừa tốt!Cô một lời hai ý, gương mặt ngây thơ thuần khiết như hoa lan đầu xuân. HIT!Anh sẽ không tiếp tục dùng chiến thuật quanh co ngoằn nghèo nữa: -Là con lừa hay là ngựa, lôi ra ngoài rèn luyện vài trận. Để tiểu thúc giúp con kiểm định một chút, tiểu thúc tự mình kiểm định.Lời nói như châu ngọc của anh, khí lạnh từ khe hở của răng cọ xát truyền ra ngoài.Tô Thịnh Hạ phóng khoáng gật đầu: -Đương nhiên đương nhiên, chú là trưởng bối của tôi mà, là cháu gái nên dẫn theo cháu rể cho ngài xem qua mới phải chứ. Tiểu thúc à, thiệp mời đợi sau này sẽ gửi cho người, còn mời người hàn xá quang lâm nữa!Đang nói thì chuông điện thoại đơn điệu của Lãnh Dạ Thần đột nhiên vang lên, căn phòng quá yên tĩnh, thanh âm dồn dập rất bất ngờ. Lãnh thiếu nhíu mày, tên chết tiệt nào lại không có mắt mà điện thoại vào lúc này!Cháu gái Tô cười thân thiết: -Tiểu thúc à, điện thoại đang reo kìa, người không định nhận sao?-Lão tử biết rồi!Lãnh thiếu quăng một câu, khắp người đều toả ra sự tàn bạo như là muốn đem người kia ăn sạch, Tô Thịnh Hạ vểnh miệng cười một tiếng. Lãnh Dạ Thần, anh là tên vô lại đáng ghét! Năm đó, tôi chính là yêu chết bộ dáng này của anh!Bây giờ thì…Cháu gái Tô vân vê miệng, chỉ cười.Lãnh Dạ Thần thả người con gái ra, cầm điện thoại lên, vừa cầm liền như cầm lựu đạn vậy: -Nói!!!Thanh âm này, là có ý định đem cái vị trong điện thoại kia nổ thành bã đây mà.-Lão tử không có ở quân khu.-Được.Câu trả lời ít mà ý thì nhiều, Lãnh Dạ Thần hung hăng dập điện thoại. Quay đầu, nhìn Tô cháu gái đang nghiêng người nằm trên sofa không biết có ý xấu gì lại hướng anh vẫy tay:-Tiểu thúc, tình hình rất gấp cần giải quyết liền phải không? Người đang bận, chúng ta gặp lại sau nha.Sống lưng Lãnh Dạ Thần cứng ngắc va chạm vào nhau, căng chặt, anh thật muốn đem nha đầu đi chôn cho rồi!-Đừng làm trò trước mặt tôi.Cháu gái Tô cười: -Hả, nào dám đâu. Cháu gái vẫn luôn ngoan ngoãn.Lãnh Dạ Thần liếc cô một cái: -Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn lại đi. Bằng không, thì tôi sẽ có biện pháp để em ngoan ngoãn đến cùng.Tô Thịnh Hạ kéo khoé miệng lên, nhìn anh cười cười. Vậy sao? Cô rất mong chờ điều đó nha. ……Thoáng một cái, ngày gặp lại Lãnh Dạ Thần đã qua ba ngày rồi. Ba ngày sau, dinh thự nhà họ Tô.-Thịnh Hạ, con không phải đang cùng mẹ nói đùa thôi sao? Con xác định muốn gả cho người đàn ông này thật à?Triệu Lệ Hoa kéo con gái từ phòng khách đến phòng ngủ, đè thấp thanh âm dò xét.Tô Thịnh Hạ gật đầu: -Đúng vậy, mẹ không vừa ý anh ấy sao?! Tướng mạo như thế, khí chất như thế, phong độ như thế, xứng với con như vậy, đức hạnh của con gái mẹ đốt lồng đèn[1] mới gặp được đàn ông tốt!Mẹ Tô bị con gái làm nghẹn họng, không vừa lòng được sao? Nói cái gì cũng không được.-Thịnh Hạ, mẹ nhớ là mẫu người đàn ông con thích trước đây đâu giống như vậy, không phải con thích quân nhân sao? Không phải thích kiểu người cao to lực lưỡng sao? Nhưng mà Tiểu Mạnh nhiều thế nào cũng thấy… quá nho nhã yếu ớt.Tô Thịnh Hạ suy nghĩ một lát, trong phòng khách Mạnh Doãn vẫn lịch sự ngồi cười cười, cười một nụ cười dịu dàng.-Mẹ, cái gì mà cao to lực lưỡng chứ?! Cũng đâu cần người lái xe đâu, tướng tá to con như thế mà đè lên người con, mỗi tối lại làm đi làm lại nhiều lần cả một tiếng đồng hồ, xương cốt con sao mà chịu nổi đây? Nho nhã yếu ớt một chút lại tốt, khoẻ mạnh lâu dài.-Nói bậy nói bạ! Con gái nhà lành mà sao nói chuyện càng ngày càng không có phép tắc gì cả! Ở nước ngoài vài năm liền học thành nha đầu hoang dã.Tô Thịnh Hạ lè lưỡi: -Ha ha… Mẹ, con đây không phải là đang nóng lòng nên không lựa lời thôi, nhưng mà từng câu đều là thật ạ! Mẹ cân nhắc một chút được không?-Con nhỏ này!Cô vẫn cứ nghĩ, năm đó Tô Thịnh Hạ cô vừa tròn 17 tuổi, một mình ra nước ngoài. Vừa đi liền đi năm năm, đã làm gì trong những ngày đó đến bản thân cô còn không nhớ rõ, nhận được thành quả như ngày hôm nay, cô thật sự bị khiếp sợ không ít.-Con gái mẹ xinh đẹp động lòng người như vậy. Mẹ yên tâm đi, con sẽ giữ chặt mà.-Tô Thịnh Hạ choàng lấy cánh tay Tô mẹ, để mặt cọ xát thân thiết trên cánh tay Tô mẹ, bộ dáng đó lừa mẹ Tô.Chìa tay chọc chọc vào trán con gái, mẹ Tô trong lòng canh cánh hướng về phía phòng khách Tô lão gia đang nói chuyện cùng thanh niên nho nhã: -Là mẹ lo cậu ta không giữ được con, bị con ức hiếp. Con đó từ nhỏ đã khoẻ mạnh, không khác gì một đứa con trai, tiểu Mạnh…-Aiya mẹ, sao có thể so sánh con giống con trai được? Con còn có một hộp mô hình xe hơi đó! Vậy có thể lĩnh hội được không?-Khéo ngụy biện!Hai mẹ con đang bàn luận vấn đề thật thật giả giả, khoé mắt của Tô Thịnh Hạ đã bay đến ngoài cửa, sau đó, cô kéo khoé miệng cười híp mắt.-Tiểu thúc, người đến rồi!-------Dịch: Linh ChâuBiên tập: MưaTeam: Con rơiBản dịch được cập nhật độc quyền tại .com 02/03/18