Kinh đô tháng Bảy, trời nắng gắt như lửa đốt.Mùa hạ ở thành phố phương Bắc nóng hơn một chút lại không có gió, hai hàng cây trên đại lộ chẳng lung lay chút nào, giống với dáng đứng của các chiến sĩ quân đội. Tô Thịnh Hạ lúc 17 tuổi trên người đang mặc áo T-shirt đơn giản sạch sẽ, phía dưới mặc chiếc quần Jean rộng rãi, cô mang một đôi giày Converse để tiện hành động. Thân người Tô Thịnh Hạ cao khoảng chừng 1m60, dáng người khá gầy. Thân hình dường như vẫn chưa dậy thì xong, phía trước như vùng đất bằng phẳng. Người ta thường nói khí hậu ở phương Bắc khô hanh không dưỡng da tốt được, thế nhưng làn da của Tô tiểu thư lại trắng nõn nà mền mại như nước, như thể bóp một phát liền chảy nước vậy. Thoạt đầu nhìn cứ ngỡ là một cô nương phương Nam xinh đẹp vậy. Đương nhiên, cũng không thể mới nhìn lần đầu mà nói lên được điều gì, chỉ cần cô cất tiếng lên nói chuyện, đảm bảo lộ ngay tức khắc. Bởi vì thời tiết quá nóng, nên Tô Thịnh Hạ tìm chỗ bóng cây rậm rạp nhất để đứng. Nhìn ra phía xa xa, chẳng khác gì thân cây trúc là mấy. Nghỉ hè năm lớp 11, sắp bước vào năm lớp 12 chiêng trống rùm beng, Tô Thịnh Hạ được cho phép đặc biệt đến trường quân đội chơi, lúc này Tô ba Tô Thanh Nham đang huấn luyện tân binh, không chăm sóc được con gái bảo bối của mình. -Tô tiểu muội! Tô tiểu muội! Ở đây này!Cô nhìn về phía nơi phát ra tiếng gọi mình, Phó Tư Minh bị ánh mặt trời chiếu đen một tầng da, tại vì ở đằng xa nên cậu phải từng bước lớn chạy qua. Vừa chạy vừa vẫy tay, bộ dáng đó muốn bao nhiêu ngốc nghếch liền có bấy nhiêu ngốc. Tô Thịnh Hạ trợn mắt liếc cậu, đợi anh chạy đến gần liền một tay túm chặt cổ áo thể thao của Phó Tư Minh, quần áo bị cô hung hăng kéo ra dãn ra gấp mấy lần thành hình thù quái dị. -Đồng chí Phó Tiểu Minh, tôi đã nói với câu biết bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi là Tô tiểu muội! Chị đây cực kì không thích làm nữ nhà thơ…!Phó Tư Minh ngây ngô dùng tay xoa cái đầu tóc bị cạo đi hai phần ba của mình cười hì hì, nhếch khoé miệng để lộ hàm răng trắng đều: -Đã nhớ rồi, Tô tiểu muội!-Tôi…Tô Thịnh Hạ giơ cao tay lên, làm ra vẻ muốn đánh cậu ấy vậy. Nhưng Phó Tư Minh thật sự cười quá mức thật thà chất phác khiến hỗn thế ma vương như Tô Thịnh Hạ cũng đành phải buông tay xuống. -Được rồi được rồi, không làm khó chỉ số thông minh của cậu nữa. Hôm nay có trò gì vui không?Hai bóng người kề vai nhau đi dưới cây ngô đồng, bóng cây đung đưa lúc sáng lúc tối, rọi sáng hai khuôn mặt tràn trề sức sống. Tô Thịnh Hạ liếc mắt nhìn người con trai cao gầy hơn mình cả một khúc. Người thiếu niên dưới ánh nắng, ngũ quan tinh tế, vô cùng tuấn tú. Khi ở cao trung Tô Thịnh Hạ học chuyên khoa học xã hội, nữ sinh ở đây rất nhiều, khó có thể gặp được người khác giới có tượng mạo vô cùng tốt như thế. Người bạn học tiểu Minh cùng nhau lớn lên này cũng được xem là một người nổi tiếng trong trường.Chiều cao hơn người, tướng mạo xuất chúng lại chơi bóng rổ rất tuyệt, rất nổi tiếng trở trường trung học 21 đó nha!Đúng rồi, Tô Thịnh Hạ ở trường trung học 21 Kinh Đô nổi danh hạ lưu, từ khi thi vào trường trung học 21 cô liền bắt đầu cuộc sống vô lại bất cần mọi thứ. Theo lời cô nói chính là: “Mặc kệ sự đời”, làm người ít nhất phải xứng đáng với trường cũ.Phó Tư Minh vò đầu suy nghĩ, sau đó đè thấp thanh âm ra vẻ thần bí: -Vẫn còn chỗ chơi vui thật mà.-Còn không nói mau lên!Phó Tư Minh nói rõ từ gốc đến ngọn cho Tô Thịnh Hạ nghe. Lúc cậu lái xe đến đó nhìn thấy rất nhiều xe quân đội đang đi vào, nhìn kiểu xe cùng với hiệu xe cậu liền đoán được không phải người thường. -Kỵ sĩ đời 15, biết không? Người có thể lái loại xe này thì nhất cũng là quân hàm thiếu tướng.-Đã nghe qua rồi, đây là bộ đội tác chiến lính đặc chủng Phi Điểu đến trường quân đội để tuyển chọn học viên!-Bộ đội tác chiến lính đặc chủng Phi Điểu cậu có biết không? Là trại tập trung lính đặc chủng thứ nhất thứ nhì toàn thế giới.Phó Tư Minh là người say mê quân đội, ước mơ của cậu chính là làm một lính trinh sát xuất sắc. Nhưng Tô Thịnh Hạ cô lại là người không mơ ước gì. Cô chỉ quan tâm đến những việc trước mắt, chỉ muốn chơi thoả thích. -Cậu có biết lão đại của Phi Điểu không? Là Lãnh Dạ Thần! Là chỉ huy trẻ tuổi nhất trong lịch sử.Nghe ra, bộ dáng đó thật rất tuyệt, nhưng mà cái tên Lãnh Dạ Thần này nghe rất lạ. -WTF! Tuyệt như thế sao?! Còn đợi cái gì nữa, mau qua kia xem thử nào!Tô Thịnh Hạ nắm lấy cổ tay Phó Tư Minh chạy đi. Người con trai cao to này sao lại không động đậy gì hết vậy, ánh mắt cậu dừng lại ở hình ảnh bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô, khuôn mặt cậu đỏ lên vì xấu hổ. Tô Thịnh Hạ chậm chạp nhìn cậu:-Cậu còn sững sờ cái gì nữa? Còn không mau mau đi thôi!Phó Tư Minh ậm ờ hai tiếng:-Đợi đã… Cái đó, đại viện trước đang kiểm tra tố chất của học viên, cửa chính sớm đã đóng lại rồi, hơn nữa xung quanh đều là quân nhân cầm súng đi tuần tra, chúng ta không vào được đâu.Không vào được?Tô Thịnh Hạ híp mắt cười thần bí đôi mắt nhìn về phía cậu: -Cậu có muốn xem hay không?Phó Tư Minh đương nhiên muốn rồi, nhưng mà chuyện vi phạm kỉ luật cậu không dám làm:-Tô tiểu muội, tớ bây giờ không phải là quân nhân nhưng mà tớ cần phải có nhân cách cùng trình độ của quân nhân. Ừ thì… Tớ… Tớ không đi!Tô tiểu thư đập vào bả vai cậu, nhìn kĩ cậu càng thêm uy hiếp: -Thật sự không đi?Phó Tư Minh đứng thẳng người, bộ dáng cương trực công chính: -Không! Không… không đi!!!Được! Tên tiểu tử này được lắm! Chính là tên toàn cơ bắp tràn hết não.Tô Thịnh Hạ vờ xắn xắn tay áo, cắn răng trắng nhỏ xinh: -Được, cậu không đi… Tôi đi! Tôi không phải quân nhân, không sợ vi phạm kỉ luật gì đấy.Phó Tư Minh kéo cổ tay cô lắc đầu,-Cậu đừng đi, nếu bị bố cậu nhìn thấy… Nhất định sẽ đánh cậu đấy!Tô tiểu thư cười khà khà khà: "-Vậy thì không để ông ấy thấy là được! Cậu đi tìm chỗ khác mà chơi, lát nữa tôi xem xong sẽ đi tìm cậu. Sẽ kể lại cho cậu nghe về tình hình sôi nổi ở bên trong.Phó Tư Minh nghe cô nói như thế, tâm liền thay đổi: -Có thật không?-Chị đây có khi nào lừa cậu chưa? Ngoan ngoãn chơi đi, chị đi đây.------Dịch: Linh ChâuProof - read: MưaTeam: Con rơiBản dịch được cập nhật độc quyền tại .com ngày 08/03/18