Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80


Chu Trình Ninh: "Ông nội, bọn con thật sự có tiền, ông không cần dùng tiền chỗ nào? Ăn mặc ở uống đều cần tiền."
Từ Hương Quyê: "Ông nội, không cần cho, bọn con thật sự có tiền."
Qua Qua: "Ông cố, không cần cho."
Ngưu Ngưu: "Ông cố, không cần."
Hai đứa bé cũng ở bên cạnh nói, ông nội Chu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhét một tờ đại đoàn kết trong túi áo mỗi đứa bé, "Đây là cho đứa nhỏ tiền mua kẹo ăn."
Đại đoàn kết của ông nội vốn dĩ đã không nhiều lắm, nhưng hảo ý của ông cụ hai vợ chồng cũng không không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể để bọn nhỏ thu.
Chờ đến trên đường về nhà.
"Mẹ." Qua Qua đầu tiên là móc đại đoàn kết ra, muốn giao cho mẹ.
Qua Qua đã biết đại đoàn kết là rất nhiều, rất nhiều tiền, nhiều tiền như vậy bé không thể không giao cho mẹ.
Chị giao tiền giấy cho mẹ, Ngưu Ngưu mới nhớ tới mình cũng có một tờ giấy, bèn móc tờ giấy ra khỏi túi đưa cho mẹ.
Từ Hương Quyên không nghĩ tới hôm nay Qua Qua tích cực như vậy, "Ông cố cho 2 đứa, chính là của 2 đứa đó, tự tụi con cất kỹ đi, đặc biệt là Ngưu Ngưu, Qua Qua con trông chừng em cất kỹ tiền nhé."
"Mẹ! Con biết rồi!" Qua Qua lập tức hưng phấn, quyết định dẫn Ngưu Ngưu đến tiệm bán quà vặt tiêu phí!
Bé nhớ kỹ tiệm bán quà vặt có bán ví tiền nhỏ có khóa kéo, Ngưu Ngưu có thể dùng tiền của mình mua một cái ví nhỏ!
Có tiền rồi chắc chắn phải có ví tiền nhỏ nha, Qua Qua đã có túi tiền, cho nên không cần, Ngưu Ngưu cần, bé nhìn giúp Ngưu Ngưu, xem cái nào đẹp hơn thì mua cái đó.
Chu Trình Ninh đạp xe phía trước nghe thấy vợ nói, "Quyên."
Sao có thể cho trẻ con nhiều tiền như vậy!
Từ Hương Quyên có thể đoán được Chu Trình Ninh muốn nói gì, "Về sau đi Hoa Đô ắt phải vất vả 2 đứa nhỏ, Qua Qua lại say xe, đến lúc đó ngồi xe lửa chắc chắn không thoải mái, giờ có thể đối tốt với con được một chút nào thì hay chút đó đi."
Qua Qua biết chuyện muốn đi Hoa Đô cùng ba mẹ, tuy không biết Hoa Đô ở đâu, nhưng mẹ nói phải ngồi xe rất lâu, "Đúng vậy, con ngồi xe không thoải mái, ba phải nghe mẹ nói, mẹ nói đưa tiền cho bọn con chính là của bọn con."
Ngưu Ngưu học nói chuyện: "Không thoải mái, nghe lời!"
Tốc độ lái xe của Ngưu Ngưu cũng chậm, "Quyên, Qua Qua thì thôi, vì sao em phải cho Ngưu Ngưu nhiều tiền như vậy?"
Thật ra thì anh cảm thấy cả Qua Qua cũng không thể cho, nhưng Qua Qua đã hiểu chuyện, anh không thể nói ra ngoài.
Từ Hương Quyên: "Không phải em đưa tiền, là nội đưa."
Chu Trình Ninh vẫn là không thể tiếp thu: "Quyên."
Từ Hương Quyên: "A Ninh, giờ anh muốn làm cái gì em sẽ không cản anh."
Lời này để hai đứa bé nghe, bé căn bản là nghe không hiểu, nhưng Chu Trình Ninh nháy mắt liền biết giờ nên làm gì.
Vợ không cản anh, anh có thể tự mình xem mà làm.
...!
"Ngưu Ngưu, đưa tiền cho ba, ba cất giùm con." Biện pháp mà Chu Trình Ninh nghĩ đến là tiêu diệt từng bộ phận.
Tiêu diệt từng bộ phận đương nhiên phải bắt đầu từ nhỏ nhất.
Qua Qua đi theo mẹ ra ngoài dạo chợ rồi, vốn dĩ Ngưu Ngưu cũng muốn đi theo mẹ và chị, nhưng bị ba lưu lại.
Ngưu Ngưu: "Không có tiền."
Chu Trình Ninh không nghĩ tới Ngưu Ngưu nhỏ như vậy đã biết gạt ba, "Không được lừa ba, rõ ràng ông cố có cho Ngưu Ngưu tiền, 1 tờ giấy."
Ngưu Ngưu vẫn là kiên trì: "Không có tiền."
Chị đã nói, hỏi tiền đều nói không có.
Chu Trình Ninh không làm ra nổi cái việc tự tiện đi lật giường của cậu bạn nhỏ mà kiếm, đành phải tiếp tục kiên nhẫn nói, "Ngưu Ngưu, chính là 1 tờ giấy, con với chị đều có......!Ngưu Ngưu, con sẽ không xé hoặc viết chữ lên tờ giấy rồi chứ."
Ngưu Ngưu nhìn biểu tình đau lòng của ba, lúc này thay một câu trả lời không giống nhau: "Không có."
"Lấy ra cho ba xem xem." Chu Trình Ninh cảm thấy mình kéo dài 2 ngày mới đi tìm Ngưu Ngưu là thật sự không nên.
Nên lấy lại đây từ chỗ Ngưu Ngưu trong cùng ngày mới phải.
Ngưu Ngưu thật sự không vặn lại nổi ba, bèn đến phía dưới cái nệm nhỏ của mình, lấy cái ví tiền nhỏ ra.
Ví tiền nhỏ là màu hoa hồng, trông rất là con gái, có khóa kéo, bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu kéo mở khóa kéo, liền lộ ra một đống tiền xu và tiền giấy bên trong.
Tim Chu Trình Ninh nát đầy đất.
Ngưu Ngưu thấy vẻ mặt ba thống khổ như vậy, tướng ba cao to mà ngồi xổm bên cạnh nhóc rất vất vả, bèn rút ra 5 mao tiền giấy trong ví ra cho ba.
Con trai thế mà một hơi móc ra 5 mao tiền, Chu Trình Ninh càng thêm đau lòng.
Nỗ lực điều chỉnh tốt tâm thái đã nổ tung, Chu Trình Ninh nói với Ngưu Ngưu, "Cho ba tờ này được không?"
Anh chỉ một tờ tiền giấy 5 tệ.
Chị nói rồi, chị không ở đây, nhóc liền không thể đi tiệm bán quà vặt tiêu tiền, bởi vì người khác sẽ lừa tiền của một đứa bé như nhóc, sau đó nhìn thấy người xa lạ cũng không thể đưa tiền, tiền phải do chính mình bảo quản tốt, nhưng mà có thể cho mẹ.
Nếu là ba, chị nói, xem mà cho.
Ngưu Ngưu cũng không rõ lắm tiền nào là lớn nhất, ba chỉ tờ 5 tệ, nhóc cũng không biết đó là lớn nhất, bèn cho ba.
Cho ba 1 tờ 5 tệ, nhóc còn muốn thu hồi lại tờ 5 mao tiền kia.
Chu Trình Ninh: "Ngưu Ngưu, dư lại để ba đếm giúp con xem còn bao nhiêu, ba không lấy của con."
Ngưu Ngưu vốn là đang rất kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn là đưa túi tiền cho ba.
Đưa cho ba xong nhóc còn nhìn chằm chằm vào, chỉ sợ ba lấy nhiều tiền của nhóc.
Chu Trình Ninh đếm tiền, còn dư lại 4 tệ 8 giác 6 phân tiền, đã tiêu 1 giác 4 phân tiền.
Còn xem như không có xài bậy.
"Ba!" Nhìn thấy ba còn muốn vụng trộm mò một tờ cho vào túi, Ngưu Ngưu lập tức quát bảo ngưng lại, nhóc đã thấy ba giấu tiền rồi.
Chu Trình Ninh căn bản là không khống chế được tay mình, Ngưu Ngưu hô lên, anh mới thả lại, giao túi tiền cho Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu cất giấu tiền trở về.
Biểu tình của Chu Trình Ninh vẫn là đau kịch liệt như cũ, 1 giác 4 phân với người lớn mà nói có lẽ không nhiều lắm, nhưng đối với trẻ con mà nói đã rất nhiều rồi.
Anh không nghĩ tới Ngưu Ngưu nhỏ tuổi như vậy, thế mà đã có thể tiêu tiền như thế.
"Mẹ, chị."
Nói chuyện với ba xong, Ngưu Ngưu liền đi vào sân chơi, nhìn thấy mẹ và chị trở về, nhóc là người đầu tiên đón chào.
Chu Trình Ninh đứng bên ngoài cửa nhìn, "Qua Qua, lại đây với ba một chút."
Từ Hương Quyên nhìn thấy vẻ mặt A Ninh thống khổ, đã đoán sơ sơ được, Ngưu Ngưu tiêu tiền rồi.
Nếu Ngưu Ngưu chưa tiêu tiền, A Ninh nói thế nào cũng sẽ lừa được tiền, rốt cuộc Ngưu Ngưu không phải chị gái, chị gái Qua Qua của Ngưu Ngưu đã là bé con thành tinh, nhưng Ngưu Ngưu vẫn ngây ngốc.
Nếu đã lừa được tiền còn thống khổ như vậy, chắc chắn là Ngưu Ngưu tiêu tiền rồi.
Qua Qua còn không biết chuyện gì, bèn đi về phía ba.
"Ngưu Ngưu, có phải gần đây con đi tiệm bán quà vặt với chị hay không?" Gần đây đám người lớn bọn họ bận lo tết nhất, không quản đám nhỏ.
Cô cũng có thể đoán được đám nhỏ đi tiệm bán quà vặt.
"Ưm!" Ngưu Ngưu cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.
Từ Hương Quyên: "Mua cái gì rồi?"
"Túi, kẹo." Ngưu Ngưu nói thật ra.
Chị dẫn nhóc đến tiệm bán quà vặt trong thôn mua ví tiền với kẹo, mua xong nhóc vốn muốn nói cho mẹ, cho mẹ xem, nhưng chị nói trước hết đừng cho mẹ xem, chờ về sau mẹ hỏi hoặc là chính mẹ phát hiện thì lại nói cho mẹ.
Tuy không biết vì sao chị lại không nói cho mẹ, nhưng Ngưu Ngưu vẫn là nghe lời không nói với mẹ.
Cất túi tiền dưới nệm vẫn là chị nói cho nhóc.
Tuy Qua Qua tinh lắm, nhưng cất dưới nệm, sớm hay muộn cũng sẽ bị mẹ phát hiện.
Có điều mấy ngày nay Từ Hương Quyên không phát hiện, rốt cuộc thì mấy nay không rảnh mà giặt phơi chăn.
Có Qua Qua dẫn theo, Từ Hương Quyên cũng không lo lắng Ngưu Ngưu, chỉ là hy vọng A Ninh có thể nghĩ thoáng chút.
Cô đã nói với Qua Qua rồi, ông cố cho tụi nó nhiều tiền như vậy, năm nay cô sẽ không cho tiền tiêu vặt nữa.
Muốn Qua Qua tự hiểu rõ trong lòng.
Mà trong lòng Qua Qua đương nhiên là hiểu rõ, dù có tiêu tiền, cũng là tiêu tiền của em trai trước mà, không phải sao?
Tiền của bé cứ cất kỹ trước đã, chờ tiêu xong tiền của Ngưu Ngưu rồi, liền dùng tiền của bé.
Buồng trong.
Chu Trình Ninh: "Qua Qua, tiền ông cố cho con đó, có phải con xài rồi không? Cất chỗ ba trước đi, ba bảo quản cho con."
Qua Qua: "Con có thể tự mình bảo quản."
Chu Trình Ninh: "Một đứa bé sao có thể bảo quản được tiền? Nghe ba, đưa tiền cho ba......!Một nửa cũng được."
Qua Qua: "Không được, ba, mẹ nói của con chính là của con."
Chu Trình Ninh: "Mẹ nói chính là mẹ nói, ba và mẹ nói không giống nhau, vừa nãy Ngưu Ngưu đã chủ động cho ba 5 tệ rồi."
Tuy dùng một từ tương đối bẻ cong sự thật, từ chủ động, nhưng Chu Trình Ninh cũng không chột dạ, dù sao kết cục cuối cùng cũng là Ngưu Ngưu cho anh.
Nghe ba nói Ngưu Ngưu đưa tiền cho ba rồi, Qua Qua mắng thầm em trai tiểu ngu ngốc.
Qua Qua suy một ra ba: "Ngưu Ngưu đưa tiền cho ba là chuyện của Ngưu Ngưu, không liên quan đến con."
Chu Trình Ninh biết con gái trước nay khó đối phó, "Có phải Qua Qua đã xài hết tiền rồi mới không dám nói cho người lớn không?"
Qua Qua: "Không có, con không gạt người."
Chu Trình Ninh: "Không có liền cất 5 tệ chỗ ba, ba bảo quản cho con."
Qua Qua: "Người lớn đều lừa gạt trẻ con, nói bảo quản đều sẽ không trả lại cho trẻ con."
Từ Hương Quyên mới vừa dẫn Ngưu Ngưu tiến vào, liền nghe được Qua Qua nói người lớn bảo quản tiền đều là lừa trẻ con.
Ghê gớm chưa, còn rất rõ ràng minh bạch.
"Em chỉ là dẫn Ngưu Ngưu lại đây cất đồ, hai người tiếp tục đi." Cất kỹ đồ rồi, Từ Hương Quyên dắt tay Ngưu Ngưu đi ra ngoài.
Bởi vì sự cắt ngang ngắn ngủi của Từ Hương Quyên và Ngưu Ngưu, Chu Trình Ninh cũng đình chỉ cuộc đối thoại trong một chốc ngắn ngủi, chờ bọn họ đi rồi lại tiếp tục.
Chu Trình Ninh: "Qua Qua, tiền hiện tại mà con xài đều là tiền ba mẹ vất vả kiếm được, đưa tiền cho ba mẹ cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ, về sau đi Hoa Đô, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, ngay cả nhà ở cũng không có, phải đi thuê nhà, hơn nữa vừa đến chỗ đó, nhà chúng ta cũng không có tiệm cơm nhỏ, không có biện pháp kiếm tiền, ba cũng không phải giáo viên trung học trấn, người lớn phải ăn cơm, trẻ con cũng phải ăn cơm, không có tiền thì sao cho tụi con ăn cơm được?"
"Con không có 5 tệ." Qua Qua rốt cuộc vẫn là nghe vào, nhưng vẫn là luyến tiếc lấy tất cả tiền ra.
"Không sao, ba có." Không lâu trước đó cướp lại từ chỗ Ngưu Ngưu.
Qua Qua vốn đang muốn đi giáo dục Ngưu Ngưu, sau khi chính bé lấy ra 5 tệ rồi, bé cũng không có cảm xúc đi giáo dục Ngưu Ngưu nữa.
Bản chất bé và Ngưu Ngưu giống nhau.
Buổi tối, cơm nước ở chỗ ba mẹ xong thì về nhà rửa mặt, ngâm chân đi ngủ.
Từ Hương Quyên còn ngồi bên mép giường ngâm chân, không ngờ Ngưu Ngưu cầm lấy cái ví tiền nhỏ màu hoa hồng tươi đẹp trong tay......!Dù sao màu sắc kia chính là quá sáng mắt, quá quê mùa.
Bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu lại lần nữa kéo ra khóa kéo, cho mẹ 1 tờ.
Chu Trình Ninh nhìn thấy, nhanh chóng mở miệng nói: "Quyên, thu đi, Ngưu Ngưu hiếu kính em đó."
Anh sợ Quyên nhà anh lại nói lời ngốc nghếch gì mà không cần tiền.
"Em gì cũng chưa nói." Ông chồng nhà mình hao hết trăm cay ngàn đắng mới đòi được 10 tệ từ trong kho vàng nhỏ của hai đứa con, giao cho cô.
Cô cũng an ủi A Ninh vài câu đừng khổ sở, con nó tiêu tiền rồi thì tiêu đi, năm nay cô sẽ không cho bọn nó tiền tiêu vặt.
Chu Trình Ninh nghe thấy năm nay cũng sẽ không cho con tiền nữa, lúc này mới cảm thấy dễ chịu chút.
Nhận lấy 1 tệ của Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên bắt đầu khen túi tiền của Ngưu Ngưu đẹp.
Ngưu Ngưu cười ha hả: "Đẹp."
"Một mao tiền 1 cái, có thể xấu sao?" Chu Trình Ninh đã nghe được từ chỗ Qua Qua 1 giác* 4 phân tiền của Ngưu Ngưu là xài như thế nào, không có quá đáng, anh còn xem như tiếp thu, nhưng nhìn thấy túi tiền vẫn là sẽ tức.
*: 1 giác là cách gọi khác của 1 mao tiền, mình không dùng xu hay gì gì đó, vì nói thẳng đi, từ nhỏ đến lớn mình chưa từng xài tiền tính đơn vị bằng xu, nhỏ nhất cũng là 200 đồng (tiền giấy), nên bó tay với mấy cái đơn vị bé tí tẹo đó, bởi thế mình sẽ để nguyên cách tính đơn vị tiền mà tác giả cung cấp.

1 tệ (hay 1 nguyên) = 10 mao (hay 10 giác) = 100 phân.
Từ Hương Quyên: "Anh cũng ngâm chân xong rồi, mau mau lên giường ngủ."
Đã mấy tuổi rồi, còn nói chuyện âm dương quái khí với trẻ con.
Vừa lúc Chu Trình Ninh nhìn thấy ví tiền màu hoa hồng thấy chói mắt, bèn nằm lên giường nhắm mắt làm ngơ.
Ngưu Ngưu tiếp tục cho mẹ xem ví tiền nhỏ của nhóc.
...
Từ Hương Quyên: "Ba, mẹ, không cần lo, đến tỉnh thành còn có anh ba đưa kìa."
Mới sáng sớm người một nhà đã ngồi xe khách đến huyện thành, tới huyện thành rồi còn phải chuyển xe khách ngồi vào tỉnh thành, đi nhà ga.
Ngô Thải Phượng với Từ Căn Sinh là đi theo tiễn bọn nhỏ đến huyện thành.
Ngưu Ngưu còn đỡ, khuôn mặt nhỏ của Qua Qua đã có chút tái nhợt.
Từ Hương Quyên chăm sóc Qua Qua, Chu Trình Ninh thì lại bế Ngưu Ngưu xách theo hành lý.
Hành lý của cả nhà cũng không nhiều, chỉ có 2 cái túi lớn.
"Trên đường cẩn thận một chút, trong cái túi mẹ cho con có đồ ăn, đói liền ăn đi." Đời này số lần đi huyện thành của Ngô Thải Phượng không nhiều lắm, mà cái số lần không nhiều lắm này, có rất nhiều lần là tiễn con cái lần đầu ra cửa.
Từ Hương Quyên không cần: "Mẹ, mẹ mang túi về nhà đi, bọn con có mang theo đồ ăn, không cần lo cho bọn con, mẹ với ba mới phải chăm sóc thân thể cho tốt, ăn tết bọn con về."
Vốn dĩ tính nghỉ hè mới đi, để chờ Qua Qua nghỉ, sau đó lại suy xét đến hoàn cảnh mùa hè thật sự không tốt, đã nóng lại khó chịu, Qua Qua vốn dĩ ngồi xe là say, này đây chắc chắn là muốn mạng nhỏ á.
Cho nên quyết định đặt thời gian ở bây giờ, đầu tháng 4, thích ứng trước đi.
Đi đường dài, đừng có nói đứa bé say xe, người lớn không say xe cũng khó chịu.
Nói rõ tình huống với hiệu trưởng nhà trẻ, hiệu trưởng cũng đồng ý Qua Qua tốt nghiệp nhà trẻ trước, còn đóng dấu chứng minh nữa.
Rốt cuộc Qua Qua tới Hoa Đô rồi còn phải học tiểu học.
Qua Qua phải đi trước, dù sao cũng là trẻ con, bé đi tìm các chị cáo biệt, bé không có thương cảm bao nhiêu, mẹ nói ăn tết sẽ lại về mà.
Tuy rằng còn rất lâu mới tới tết.
Mấy chị gái nghe thấy bé nói ăn tết sẽ còn về, nên cũng không có bao nhiêu cảm xúc ưu thương khi chia tay.
Vốn đang muốn cùng nhau học tiểu học với Qua Qua, nhưng không có cơ hội.
"Mẹ cho thì con cứ cầm, bằng không cực cực khổ khổ mang đến làm gì, mẹ với ba con đi đây." Ngô Thải Phượng cứng rắn nhét cái bọc nhỏ vào trong tay con gái, kéo lấy Từ Căn Sinh đi rồi.
Lúc này Chu Trình Ninh mới mở miệng: "Mẹ cho chúng ta, chúng ta cứ cầm, để trong túi hành lý đi."
Từ Hương Quyên đi tòa lầu bách hóa huyện thành không thấy được valy, chỉ có thể mua cái túi hành lý size lớn nhất, mà túi hành lý thật sự xài không tốt, toàn bộ hành trình đều dựa vào A Ninh xách lên, khiến người mệt mỏi.
Chu Trình Ninh thả Ngưu Ngưu xuống, nhét bọc hành lý mẹ cho vào trong cùng.
Tiền bạc trong nhà cơ bản là ở trong quần áo 2 người lớn.
Trời tháng 4, tiết trời còn chưa nóng, bọn họ đều mặc 3 bộ quần áo, Chu Trình Ninh cố ý bảo vợ khâu túi ngầm.
Mỗi một cái áo mặc trên người đều có túi ngầm, trong mỗi cái túi ngầm đều cất tiền.
Tóm lại, ra cửa nhất định phải giấy kỹ tiền.
Thời gian gấp phải đi ga tàu hỏa tỉnh thành, Từ Hương Quyên cũng chưa kịp nói mấy câu với anh ba đã ngồi lên chuyến xe lửa giữa trưa rồi.
Qua Qua không nói nên lời dù chỉ một câu, dọc theo đường đi đều an tĩnh, giữa chừng còn nôn mửa một lần.
Tháng 4 không có ngày hội gì, cũng không phải ngày nghỉ, nên xe lửa đi Hoa Đô không chen chúc đến vậy, 2 vợ chồng mua vé giường nằm, 2 cái giường nằm chật hẹp, Từ Hương Quyên và Qua Qua ở giường dưới, Chu Trình Ninh với Ngưu Ngưu ở giường trên.
Đối diện bọn họ còn chưa có ai, không biết lúc xe lửa dừng vào trạm giữa đường ấy liệu có người đi lên hay không.
Tầm tầm giờ cơm trưa, người lớn và trẻ con đều sớm đã đói bụng, Từ Hương Quyên lấy màn thầu và nước ra chia cho A Ninh và Ngưu Ngưu.
Cô cũng dỗ Qua Qua ăn một chút, dù sao cũng phải lót bụng tí, bằng không càng khó chịu, cô còn chuyên mua quýt cho Qua Qua nữa.
Bây giờ không phải mùa quýt chín, mà lều lớn cũng không phổ cập như về sau vậy, cô phải tốn không ít tiền để mua được quýt.
Vỏ quýt thì để lại cho Qua Qua ngửi, người say xe không chịu nổi mùi trên xe.
Xe khách còn đỡ, khoảng cách cũng không phải rất xa, xe lửa còn phải ngồi gần 2 ngày, phải sáng ngày kia mới tới nơi.
Màn thầu là màn thầu nguội, có điều Ngưu Ngưu vẫn là ăn rất vui vẻ, tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Ăn cơm trưa xong, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên giường trên, đỡ cho chờ lát nữa có hành khách khác tới, cho rằng trên đó không có ai.
Trước nay Chu Trình Ninh ngồi xe lửa đều là vé đứng, hơn nữa đều là lên xe lửa lúc nhiều người, vừa mệt vừa căng thẳng, không như bây giờ, mệt thì hơi mệt chút, nhưng cảm giác khi mình đi với cả nhà là hoàn toàn bất đồng.
Ngưu Ngưu lên giường trên giường, nhịn xuống xúc động kêu to, cẩn thận mà nhìn xuống dưới một cái, Chu Trình Ninh đương nhiên là ở đằng sau đỡ Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu nhỏ người, nhưng gan lớn lắm, giường hẹp như vậy, còn dám ngó xuống, cũng không sợ té.
Chị gái và mẹ ngồi với nhau ở giường dưới, trông chị không thoải mái, căn bản là không có tinh thần, Ngưu Ngưu ở phía trên chào hỏi với mẹ.
Từ Hương Quyên nhìn thấy Ngưu Ngưu: "A Ninh, mang Ngưu Ngưu xuống đi, vẫn là em ngủ với Ngưu Ngưu đi thì hơn."
Giường này đã đủ nhỏ, Ngưu Ngưu còn dám to gan nhìn xuống như vậy, ba Ngưu Ngưu còn chưa bị dọa đến, nhưng mẹ Ngưu Ngưu phải bị dọa đến rồi.
Chu Trình Ninh ước gì Ngưu Ngưu đi xuống, trẻ con đi lên đi xuống đều rất phiền toái, không giống người lớn, có thể trực tiếp bò lên.
Phí chút công phu, rốt cuộc Ngưu Ngưu cũng xuống, ngồi bên mẹ còn có chị.
Trên xe lửa có bán cơm nóng, buổi tối Từ Hương Quyên liền mua về ăn, hương vị chả ra gì, nhưng tốt xấu là nóng.
Khoảng thời gian ở trên xe lửa này đây, có thể nói là rất thống khổ, chờ đến trạm rồi, hai người lớn mới có cảm giác an toàn khi đứng trên đất bằng.
"Đại Chu, cậu tới rồi, cố ý mượn chiếc vận tải nhỏ cho cậu này, đậu ngay cách đó không xa, ở đây đông người, phải đi bộ một đoạn."
"Đại Nhạc, mình đã nói không cần phiền toái cậu tới đón rồi." Chu Trình Ninh và Ấn Nhạc là bạn cùng lớp ở Hoa Đại, quan hệ vẫn luôn rất tốt.
Ấn Nhạc: "Không phiền, hai ta là ai với ai, hơn nữa mình dẫn đường cho cậu thì nhanh hơn."
Đoạn thời gian Chu Trình Ninh về quê dạy học trong trấn kia cũng có thư từ lui tới với Ấn Nhạc.
Về sau kết hôn rồi chặt đứt liên hệ cỡ 3-4 năm, chờ lúc viết thư cho cô cô thì cũng bắt đầu lui tới lần nữa với người bạn cũ này, Ấn Nhạc chính là người Hoa Đô, địa chỉ trong nhà cũng chưa đổi.
Lần này tới Hoa Đô, người đầu tiên Chu Trình Ninh liên hệ chính là anh ấy, muốn nhờ anh ấy hỗ trợ tìm căn nhà nhỏ cho nhà họ ở tạm.
Tiền thì chắc chắn là tự họ trả, chỉ là phiền toái người ta.
Vận tải nhỏ vốn là chuyên chở hành lý, nhưng hành lý của nhà Chu Trình Ninh cũng không nhiều, cho nên chủ yếu vẫn là chở người.
Tới nơi rồi, thật đúng là một gian nhà không lớn, còn là ở lầu 3.
Ngưu Ngưu với Qua Qua đều là đứa trẻ lớn lên trong thôn, còn chưa từng thấy nhiều nhà ở nhỏ như vậy, lại ở trên cao như vậy, Qua Qua ngồi xe lâu như vậy, bé không tinh thần, chỉ có thể nhìn ngó khắp nơi, Ngưu Ngưu cũng nhìn ngó khắp nơi.
Có bàn, có giường, còn có bình gas và bếp gas nhỏ, có thể nấu cơm và ngủ, Từ Hương Quyên cảm thấy rất không tệ.
Ấn Nhạc: "Vì nhà các cậu chỉ là ở tạm thời, cho nên mình tìm chỗ này, nếu không thích, có thể ở nhà mình, nhà mình có phòng."
Thật ra thì mới đầu anh ấy cũng bảo Đại Chu ở nhà anh, nhưng Đại Chu nói không muốn quấy rầy nhà bọn họ, hơn nữa vừa về lại Hoa Đô, còn có rất nhiều việc phải làm, sẽ làm ồn đến nhà họ.
Chu Trình Ninh vội vàng cự tuyệt: "Nơi này rất tốt, người một nhà bọn mình có thể ở lại được."
"Nhà vệ sinh ở dưới lầu, công cộng, vừa nãy có qua đường nói với các cậu rồi, chỗ này là chỗ ở trước kia của ba mẹ vợ mình, các cậu cứ yên tâm ở, ở tới lúc nào đi cũng được." Ấn Nhạc yên tâm nói như vậy, vẫn là vì tin tưởng nhân phẩm Đại Chu.
Ông bạn này tiết kiệm keo kiệt, nhưng cũng sẽ không chiếm hời của người ta.
"A Ninh, anh đi tiễn Đại Nhạc đi, em dọn dẹp nhà."
Chu Trình Ninh cũng phản ứng lại, "Đại Nhạc, mình tiễn cậu."
Từ Hương Quyên cầm chìa khóa, A Ninh và Ấn Nhạc ra cửa, cô đi mở túi hành lý.
Ba và chú xa lạ đi rồi, Qua Qua và Ngưu Ngưu mới bắt đầu nói chuyện với mẹ.
Qua Qua: "Mẹ, chỗ này thật nhỏ, về sau nhà của chúng ta liền ở trong căn nhà nhỏ này sao?"
Nhà này thật sự quá nhỏ, Qua Qua không vui, ở nhà bé còn có gian phòng nhỏ, tuy nơi này lớn hơn gian phòng nhỏ của bé, cũng lớn hơn buồng trong của ba mẹ, nhưng không có thuộc về chính bé.
Ngưu Ngưu: "Mẹ, nhỏ."
Từ Hương Quyên: "Nhỏ cũng tạm chấp nhận, có lẽ nhà ở về sau sẽ càng nhỏ thì sao, chỗ này cũng không ở được mấy ngày."
Qua Qua thở dài như bà cụ non, thuận tiện cầm quả quýt mẹ mua cho bé lên, bóc một quả, cùng nhau ăn với mẹ và em trai.
Ngưu Ngưu tuy không có gian phòng nhỏ như chị, nhưng nhóc có giường nhỏ, tới nơi này liền ý nghĩa cho không có giường nhỏ, "Mẹ, về nhà."
"Còn cần chút thời gian mới có thể về nhà, chờ thêm năm rồi ta liền đi về." Từ Hương Quyên lấy chăn len ra, căn phòng này tuy không lớn, nhưng còn có ban công nhỏ, cô phải lau sạch sẽ ban công để mà phơi chăn.
Cô đi làm việc, việc chiếu cố cảm xúc của em trai liền giao cho Qua Qua.
"Ngưu Ngưu, ngày mai chị dẫn em đi gần đây chơi, chị có tiền, có thể tự mình mua đồ ăn cho mình."
"Tốt, chị, chúng ta mua đồ ăn."
...
Ấn Nhạc thấy Đại Chu muốn đưa tiền cho anh, "Đại Chu, cậu đây là có ý gì?"
Bởi vì Đại Chu muốn về Hoa Đô, anh liền nghĩ đến chỗ ba mẹ vợ đã từng ở này, khuyên can mãi với vợ, vợ mới đáp ứng nhắc đến với ba mẹ.
Vốn dĩ nhà này không có khí gas và bàn, đó là sau đó anh dọn đồ dư từ trong nhà tới.
Lúc đại học Đại Chu cũng có nhiều chiếu cố với việc học của anh, anh không cảm thấy giúp người ta như vậy cần yêu cầu hồi báo gì.
Điều kiện trong nhà Đại Chu hẳn là không tốt, đại đa số học sinh đều không tốt, nhưng mà Đại Chu là người chăm chỉ hiếu học nhất anh từng thấy, lúc làm việc kiếm tiền ăn cơm cũng không để rớt thành tích.
Làm chuyện gì cũng chuyên nhất, vẫn luôn là hạng nhất của lớp, xếp trong khóa cũng là hạng nhất hạng nhì, đánh giá của các giáo sư và giảng viên với cậu ấy đều là khích lệ.
"Đại Nhạc, không đưa tiền cho cậu mình không an tâm." Chu Trình Ninh cầm 50 tệ cho Ấn Nhạc, đây cũng là ý của vợ.
Đừng có thấy ngày thường anh keo kiệt, nhưng đối với người bạn học cũ kiêm bạn tốt này vẫn luôn là cảm ơn, cho nên đưa tiền cũng đặc biệt hào phóng.
Lúc mới vừa học đại học anh thường xuyên đói bụng, đi học mà bụng cứ thầm thì kêu, Ấn Nhạc không chỉ không cười nhạo anh, còn mua đồ ăn cho anh, đơn phương xưng huynh gọi đệ với anh.
Anh có thể biết được cậu ấy là có lòng tốt, cũng rất nguyện ý làm bạn với cậu ấy.
Nếu đã thật tình làm bạn, anh liền không thể chiếm hời của người ta.
"Đại Chu, mấy năm nay cậu sống thế nào?"
Ấn Nhạc cũng không thoái thác nữa, 50 tệ này đều giao cho vợ, để chính vợ tự chia.
Trong nhà cần, còn phải cho ba mẹ vợ thêm một bút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui