CHƯƠNG 1010
“Đại ca, anh được lắm, không ngờ hai cục cưng đó lại là con của anh.
Đại ca, anh không biết hai cục cưng đó đáng yêu, thông minh cỡ nào đâu, đặc biệt là Minh Hạo, nó là một đứa trẻ xuất sắc, sự thông minh của nó khiến tôi cũng phải bội phục.
Hiện rốt cuộc tôi đã biết tại sao Minh Hạo lại tài giỏi như vậy, chắc chắn là di truyền của đại ca rồi.
” Tịch Xuyên càng nói càng hưng phấn, trước đó anh ta từng hiểu lầm hai cục cưng đó là con của mình, kết quả không vui một trận.
Nhưng nếu là con của đại ca, vậy cũng không tệ.
Nghe vậy, khóe môi Đường Lăng không ngừng giương lên, nói di truyền từ anh ta cũng không sai, dù sao anh ta là bác ruột hai đứa bé, gen nhà họ Đường bọn họ luôn tốt.
[Truyện Hay]
Anh ta làm việc luôn quả quyết dứt khoát, thời gian của anh ta cũng luôn quý giá, nhưng lần này nghe Tịch Xuyên nói chuyện hai cục cưng, anh ta lại không hề tắt điện thoại.
“Đại ca, báo cáo anh muốn đã được gửi đến.
” Đến khi Tiểu Hổ cầm bản fax đi đến, Đường Lăng mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại rồi mà anh ta vẫn cảm giác có chút không nỡ, anh thật muốn nghe nhiều chuyện hơn về hai cục cưng.
Không được, anh ta phải đi đón hai cục cưng trở về.
Dựa vào cái gì mà Đường Bách Khiêm có thể giữ người của nhà họ Đường bọn họ chứ?
Anh ta hiểu rõ Đường Bách Khiêm nhất, nên việc này có lẽ sẽ không khó khăn lắm.
Đường Lăng cầm lấy bản báo cáo, vừa nhìn một cái khóe môi đã giật giật, anh ta thu bản báo cáo lại để cùng báo cáo của Đường Minh Hạo.
Thật ra trong lòng Đường Lăng đã sớm biết kết quả, chẳng qua anh ta muốn chắc chắn, xác nhận kết quả rất rõ ràng, đứa bé là của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng rõ ràng, Nguyễn Hạo Thần còn chưa biết việc này.
Đường Lăng cầm điện thoại di động lên, nghĩ xem có cần gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần hay không.
Trước nay anh ta luôn quả quyết dứt khoát, thế mà lúc này lại có chút do dự, có nên gọi cuộc điện thoại này hay không đây?
Cuối cùng, Đường Lăng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.
Điện thoại kêu lên mấy tiếng, khi sắp tự động cúp máy, Nguyễn Hạo Thần mới nghe máy, sau đó anh cất giọng trầm khàn: “Có chuyện gì?”
“Tôi nghe nói Khiết Khiết đã trở về.
” Nghe giọng điệu kia, Đường Lăng không nhịn được cười, Nguyễn Hạo Thần giống như đang ăn phải thuốc nổ vậy, được lắm.
“Ừ.
” Nghe Đường Lăng nói vậy, giọng Nguyễn Hạo Thần trở nên nặng nề hơn, nhưng vẫn lên tiếng.
Sau đó, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng cười của Đường Lăng, dù rất nhẹ, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.
“Có chuyện gì?” Trong lòng cậu ba Nguyễn càng khó chịu: “Có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện thì tôi cúp máy.
”
Giọng điệu cậu ba Nguyễn này rõ ràng không tốt lắm.
“Lần trước tôi còn chưa nói xong anh đã cúp điện thoại, Khiết Khiết là của tôi…” Đường Lăng nghe giọng điệu này của Nguyễn Hạo Thần, khóe môi không ngừng giương lên, anh ta nói câu này rất chậm, chậm đến mức khiến người nghe dễ hiểu lầm, đương nhiên là Đường Lăng cố ý.
Nguyễn Hạo Thần lập tức cúp điện thoại.
Đường Lăng nhìn điện thoại đã bị cúp, đảo mắt, sao anh ta không biết mỗi lần ghen Nguyễn Hạo Thần lại như thế này chứ.
Đừng nói không còn tỉnh táo như bình thường, mà ngay cả lý trí tối thiểu nhất cũng không có, còn không để người khác nói hết câu.