Chương 1035
Tô Khiết thấy thế thì không nói gì nữa, mà rời đi ngay.
Tô Khiết đi dạo một vòng xong, thì vòng ra sau một ngọn núi nhỏ, sau đó ngồi nghỉ một lát rồi mới về nhà.
Tô Khiết vừa về tới nhà đã quay về phòng, rồi ngủ tiếp.
Hai ngày sau, Tô Khiết luôn ngủ trong phòng, chỉ khi nào tới giờ ăn cô mới ra khỏi phòng, ngày nào ăn trưa xong cô cũng ra ngoài đi dạo, rồi ngồi nghỉ trên sườn núi phía sau.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Đường Vân Thành cũng không thể chịu đựng được nữa.
Tô Khiết ăn cơm xong, đang định quay về phòng ngủ…
“Cháu đứng lại đó cho tôi!” Đường Vân Thành gọi cô lại ngay: “Đường Lăng nói đưa cháu tới đây để giúp tôi phá án, nhưng cháu thì hay rồi, cả ngày thì ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng thèm đi ra ngoài, sao nào, cháu xem chỗ chúng tôi là nơi nuôi dưỡng kẻ lười biếng à?”
Trước giờ Đường Vân Thành luôn làm việc nghiêm túc, hành xử nghiêm khắc, nên ghét nhất hạng người ‘hết ăn lại nằm’.
“Ông đang làm gì đấy, con bé chỉ là một cô gái thôi, sao ông có thể mắng con bé như vậy?” Phạm My vội ngăn cản Đường Vân Thành, thật ra bà thấy Tô Khiết suốt ngày chỉ ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ cũng không tốt cho lắm, nhưng dù gì cô ấy cũng là con gái, nên Đường Vân Thành không thể nói người ta như thế được.
“Con gái thì có thể hành xử như cô ta à, nếu cô ta là người nhà họ Đường, tôi đã đánh gãy chân cô ta rồi.
” Đường Vân Thành càng khó chịu hận không thể mài sắt thành thép, dù gì cô cũng ở trong nhà ông mấy ngày rồi, bằng không ông cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.
Nếu cô là người nhà họ Đường, ông có thể đánh thẳng một trận, dù là con gái cũng không thể hành xử thế này…
“Ông nói nhỏ thôi.
” Phạm My lườm ông: “Ông hãy cẩn thận đừng dọa con bé sợ.
”
“Dọa cô ta sợ? Bà nhìn dáng vẻ cô ta đi, suốt ngày chỉ mang dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, cô ta cũng biết sợ à, cô ta không sợ mình ngủ đến chết sao?” Đường Vân Thành càng nhìn Tô Khiết thì càng tức giận.
Thật ra trong tình huống bình thường, Đường Vân Thành sẽ không hơi đâu mà quản chuyện người ngoài, con nhà người ta có thế nào cũng không liên quan đến ông, nhưng không biết tại sao, ông thấy đứa trẻ này như vậy lại không nhịn được muốn bận tâm.
Tâm lý này giống như lúc nhìn thấy con mình không chịu tranh giành, Đường Vân Thành cũng không biết tại sao mình lại có tâm trạng như vậy.
“Phi, phi, phi, ông nói chết chóc gì đó, Thúy Nhi, cháu về phòng, hoặc ra ngoài đi dạo một lát đi, trưa nay cháu không ra ngoài đi dạo một lát à?” Phạm My hiểu rõ tính khí Đường Vân Thành, nên định bảo Tô Khiết rời đi trước.
“Vâng, vậy cháu ra ngoài đi dạo một lát.
” Tô Khiết chuẩn bị mũ nón xong thì đi ra ngoài.
“Đi ra ngoài thì cứ đi đi, còn bịt mặt bịt mày làm gì?” Đường Vân Thành thấy Tô Khiết đeo kính râm, còn bịt khẩu trang, thì càng tức hơn.
Đường Vân Thành cho rằng cô làm vậy là vì cảm thấy mình xấu, nên không muốn nhìn thấy nhìn thấy.
Ngoại hình quan trọng đến thế à?
Nhưng Tô Khiết phớt lờ ông, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tô Khiết vừa rời đi, Đường Vân Thành liền gọi thẳng cho Đường Lăng.
Điện thoại đổ chuông rất lâu rồi bên kia mới nghe máy, cuộc gọi vừa kết nối, Đường Vân Thành đã hét lên ngay: “Con mau dẫn người của con rời khỏi đây ngay.
”